Thứ Tư, 13 tháng 10, 2021

KHÔNG THỂ ĐÚC TƯỢNG VÀ THỜ NGUYỄN ÁNH, KẺ BÁN NƯỚC, CÕNG RẮN CẮN GÀ NHÀ CHUNG VỚI ANH HÙNG DÂN TỘC QUANG TRUNG!


Những năm gần đây, nước Việt đang xuất hiện một trào lưu mới, trào lưu xét lại lịch sử; họ cố tình bóp méo sự thật lịch sử theo hướng hạ bệ hoặc tôn vinh những nhân vật lịch sử vốn đã ăn sâu trong tiềm thức trong mỗi người dân Việt Nam. Khi nói đến Nguyễn Ánh (tức vua Gia Long của triều Nguyễn) thì người ta nghĩ ngay đến một tên cõng rắn cắn gà nhà, rước voi về giày mả tổ. Ấy vậy mà không hiểu tại sao lại có những kẻ nhân danh là nhà sử học, học hàm, học vị cũng đến mức “tột đỉnh của vinh quang” lại cố tình phá hoại lịch sử, cố tình “rửa mặt” cho Nguyễn Ánh và cả vương triều Nguyễn - Một vương triều đồi bại nhất lịch sử nước Việt ta. Nhà Nguyễn tồn tại 143 năm (1802 - 1945), có 13 vua thì có đến 8 tên bán nước, hoặc là thần phục ngoại bang (vua Hàm Nghi, Thành Thái và Duy Tân là ba người yêu nước nhưng họ cũng chỉ là công cụ của người Pháp. Chỉ Minh Mạng, Thiệu Trị là 2 vua có thực quyền). 


Tai hại hơn, họ ca ngợi Nguyễn Ánh là người có công thống nhất đất nước, mở mang bờ cõi, khai phá miền Nam; thậm chí đặt ngang hàng với người anh hùng dân tộc Quang Trung - Nguyễn Huệ. Hiện nay trong Nam Phương Linh Từ ở Đồng Tháp, người ta còn đặt cả tượng Quang Trung và Gia Long chung một mái đền, gọi là "thờ những người có công mở cõi phương Nam". Xin có đôi lời như sau:


I. PHÂN BIỆT CHÚA NGUYỄN VÀ VUA NGUYỄN:


Những người được coi là nhà sử học, nhà nghiên cứu lịch sử há lại không phân biệt được giữa các Chúa Nguyễn và nhà Nguyễn? Có chăng là họ đã cố tình đánh tráo khái niệm, đánh bùn sang ao hòng che đậy cho những mục đích không trong sáng của họ! Đời các Chúa Nguyễn khởi đầu là Nguyễn Hoàng (chúa Tiên) vào cai quản đất Thuận Hóa từ năm 1558. Nguyễn Hoàng vì sợ Trịnh Kiểm (anh rể) sát hại nên sau khi nghe lời khuyên của trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm: “Hoành sơn nhất đái, vạn đại dung thân”, nghĩa là: Một dải núi ngang có thể dung thân muôn đời. Các Chúa Nguyễn trị vì được 9 đời kể từ lúc Nguyễn Hoàng vào Thuận Quảng cho đến năm 1777, khi Nguyễn Phúc Thuần thua quân Trịnh, phải chạy vào Gia Định và bị quân Tây Sơn tiêu diệt. Lịch sử là trung thực, là khách quan; vậy nên không ai phủ nhận công lao mở mang bờ cõi vào phía Nam của các Chúa Nguyễn. Đó là sự thật lịch sử! Nhà Nguyễn bắt đầu từ năm 1802, khi Nguyễn Ánh thắng nhà Tây Sơn và lập nên nhà Nguyễn, khi đó thì cương vực, lãnh thổ của nước ta đã có như ngày hôm nay. Vậy nên, nói nhà Nguyễn đã có công khai phá và mở rộng lãnh thổ đất phương Nam, là lý luận của kẻ bất trí!


 II. VÌ SAO NGUYỄN ÁNH ĐƯỢC XEM LÀ BÁN NƯỚC, “CỎNG RẮN CẮN GÀ NHÀ”:


Nguyễn Ánh sinh năm 1762, là con trai của Vương tử Nguyễn Phúc Luân, cháu nội Nguyễn Phúc Khoát - vị chúa Nguyễn đời thứ 8 của Đàng trong . Trong suốt cuộc đời, ông ta đã bất chấp tất cả, cậy nhờ ngoại bang để cũng cố quyền lực của mình, ông ta đã phạm rất nhiều đại tội. Trong đó, tội xứng bị xử lăng trì, tru di cửu tộc chính là tội phản quốc, rước giặc vào nhà để tàn phá non sông đất nước. Có thể gọi Gia Long là tên “gia nô 3 họ” vì ông ta từng quỳ gối cầu (Xiêm, Thanh, Pháp). Trong bài thơ “Lịch sử nước ta” Bác Hồ viết:

“Nay ta mất nước thế này,

Cũng vì vua Nguyễn rước Tây vào nhà,

Khác gì cõng rắn cắn gà,

Rước voi dầy mả, thiệt là ngu si.”. Những tội trạng ngàn nằm không bao giờ gột rửa sạch:


1.  Nguyễn Ánh cầu cứu vua Xiêm, vua Xiêm lợi dụng cơ hội để âm mưu chiếm đất Gia Định và thôn tính Chân Lạp, đã cử Chiêu Tăng và Chiêu Sương đem 5 vạn quân theo hai đường thủy bộ cùng với tàn quân của Nguyễn Ánh tiến đánh Gia Định. Đêm 19 rạng ngày 20/1/1785, người anh hùng áo vải cờ đào Nguyễn Huệ đã lãnh đạo quân và dân ta đánh tan quân Xiêm ở Rạch Gầm - Xoài Mút (nay thuộc tỉnh Tiền Giang). Nguyễn Ánh thua to, chạy trốn nhưng vẫn không hề từ bỏ ý định thần phục ngoại bang để mưu sự nghiệp riêng! Ngày 25 tháng 1 năm 1785, Nguyễn Ánh sai Mạc Tử Sanh và Chánh cơ Trung sang Xiêm báo tin thất trận. Thấy không thể trông cậy được người Xiêm, Nguyễn Ánh nhờ giáo sĩ Bá Đa Lộc đem Hoàng tử Cảnh đi sang Pháp cầu viện. Đến khi, các tùy tướng dẫn tàn quân tìm đến, cả đoàn mới kéo nhau ra sống ở đảo Thổ Chu. Trong bức thư gửi cho giáo sĩ Li-ô sáu ngày sau trận Rạch Gầm - Xoài Mút, Nguyễn Ánh kể "Chúng tôi vừa bị thua trận, tất cả quân lính đều bị tan vỡ".


2. Cuối năm 1788, khi quân Thanh đã chiếm đóng thành Thăng Long. Anh hùng Nguyễn Huệ lãnh đạo nhân dân ta chuẩn bị tấn công quân Mãn Thanh thì Nguyễn Ánh sai sứ thần Phan Văn Trọng và Lâm Đồ mang thư và chở 50 vạn cân lương ra giúp quân xâm lược Mãn Thanh. Trời bất dung gian, cả đoàn thuyền bị một cơn bão nhấn chìm xuống biển Đông, nhưng hành động này nói lên bản chất cực kỳ phản động của Nguyễn Ánh. Qua sự việc này có thể thấy Nguyễn Ánh là tên giặc đê hèn, để cũng cố quyền lực nhằm đối chọi với quân Tây sơn mà hắn đã không từ thủ đoạn bẩn thỉu nhất. Đây là tội nghiêm trọng nhất. Bởi giúp Thanh đánh Tây Sơn tức là mong Thanh thắng, là chấp nhận Bắc thuộc, là hành động phản quốc! Tại sao Nguyễn Ánh phản quốc? Vì chống Tây Sơn đã đành. Nhưng còn vì cái truyền thống sùng bái Trung Quốc của dòng họ mình nữa. Từ tự đồng hóa với người, đến chấp nhận nước mình hóa thành một phần của nước người, đâu có xa! Hiển nhiên đối với Nguyễn Ánh, làm chúa Đàng Trong hay làm quan cai trị nửa phía Nam của lãnh thổ mới mở của Tàu, cũng vậy thôi! Sau khi thành công, Nguyễn Ánh và cả vương triều nhà Nguyễn một dạ hai vâng và thần phục tuyệt đối vào nhà Thanh, là minh chứng rõ nét nhất!


3. Cả quân Xiêm và quân Thanh đều bị quân và dân ta do Nguyễn Huệ lãnh đạo đánh cho tan tác còn một số ít phải trốn chạy về nước. Rõ ràng, thời Quang Trung đất nước ta đã thống nhất. Nguyễn Ánh được kế thừa sự nghiệp đó, song Nguyễn Ánh lại cầu cứu rước tư bản phương Tây đặc biệt là tư bản Pháp vào xâm lược nước ta, tròng vào cổ nhân dân ta xích xiềng nô lệ kéo dài gần 100 năm. Kể từ năm 1787, với sự giúp đỡ mạnh mẽ hơn của người Pháp thông qua giám mục Pigneau de Béhaine (tức Bá Đa Lộc), Nguyễn Ánh quay trở lại Gia Định. Trước đó, ngày 25 tháng 1 năm 1787, Bá Đa Lộc (giáo sĩ người Pháp làm cố vấn cho Nguyễn Ánh) đã thay mặt Nguyễn Ánh ký Hiệp ước Versailles (1787) với Pháp. Theo đó, vua Pháp đồng ý cử sang 4 chiếc tàu chiến và một đạo binh: 1.200 lục quân, 200 pháo binh, 250 lính da đen ở Phi Châu (Cafres) và đủ các thứ súng ống thuốc đạn để đánh Tây Sơn. Ngược lại, sau khi chiến thắng, Nguyễn Ánh phải nhường đứt cho nước Pháp cửa Hội An (Faifo) và đảo Côn Lôn (Poulo-Condore), chủ quyền các vùng đất đó sẽ vĩnh viễn thuộc về nước Pháp ngay lúc quân đội Pháp chiếm đóng hòn đảo nói trên. Đúng lúc đó thì nước Pháp xảy ra Cách mạng, vua Pháp không thực hiện Hiệp ước nhưng Bá đa lộc đã kêu gọi các thương nhân người Pháp trợ giúp cho Nguyễn Ánh. Như vậy, đây là lần thứ ba Nguyễn Ánh phò ngoại bang, bán nước cho giặc. Đây là bằng chứng không ai có thể chối cãi được! 


4. Cắt đất Trấn Ninh cho Lào: Trấn Ninh hay xứ Bồn Man vốn là đất nội thuộc Đại Việt từ đời Lê Thái Tổ, Thái Tông, đời Thánh Tông, xứ này tạo phản, Thánh Tông thân chinh dẫn quân Tây chinh đánh cả Ai Lao, Lang Xang, Lão qua lấy lại được vùng này, đây là khu vực theo nhận xét của Minh Mạng là “có vị trí chiến lược”, là lá chắn vùng đệm của nước ta với các nước phía Tây như Xiêm, Miến, Ai Lao, cũng như có tác dụng nối lại vùng đất miền Trung vốn dài và hẹp dễ bị chia cắt của nước ta, Lê Duy Mật từng dựa thế khu này mà chống lại nhà Trịnh hơn 30 năm.


Gia Long nhờ Lào góp công lớn trong việc đánh Tây Sơn nên nhẹ như lông hồng, cắt trả công cho Lào. Đất trấn Ninh khoảng 40.000 km2, gấp 2,6 lần so với diện tích tỉnh Nghệ An ngày nay. Khâm định Việt sử Thông giám cương mục viết:


“ Trấn Ninh: Đất Bồn Man xưa, hồi đầu triều Lê, họ Cầm nối nhau làm phụ đạo; đến Lê Thánh Tông chia đất này lập ra làm phủ Trấn Ninh, quản lãnh 7 huyện: Kim Sơn, Thanh Vị, Cảnh Thuần, Quang Minh, Minh Quảng, Quang Lang và Tư Thuận, cho họ Cầm nối đời làm tù trưởng. Cuối năm Vĩnh Hựu (niên hiệu Lê Ý Tông 1735-1739), Lê Duy Mật chiếm cứ, đến năm Cảnh Hưng thứ 31 (1770) mới dẹp yên được, lại cho họ Cầm được nối đời quản trị. Bản Triều, năm Gia Long thứ nhất (1802) đem đất ấy phong cho nước Vạn tượng". 

Mở mang bờ cõi ư? Gia Long không hề có công lao gì để gọi là mở cõi. Công lao đó là của nhà Lê và các Chúa Nguyễn chứ không phải Gia Long.


5. Lịch sử là phải công tâm, trung thực, khách quan, không thể ngụy biện. Bản thân lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc và Đảng Cộng sản Việt Nam khi nói về vai trò, vị trí, về công và tội của các chúa Nguyễn và các vua Nguyễn cũng rất công tâm. Quan điểm của lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh đối với lịch sử là rất sòng phẳng, phân minh. Người không hề công kích các chúa Nguyễn. Cùng với việc kịch liệt phê phán các vua: Gia Long đã nhường cho Pháp cửa biển Đà Nẵng và đảo Côn Lôn, cầu viện quân Xiêm đánh nước ta, tiếp tế cho quân Thanh; đến các vua: Minh Mạng tiếp tục sự nghiệp do Gia Long để lại; Thiệu Trị chưa làm gì nhiều ở ngôi được 7 năm thì mất; đến các vua: Tự Đức, Dục Đức, Hiệp Hòa, Kiến Phúc, Đồng Khánh, Khải Định và Bảo Đại đã hoàn toàn bán nước ta cho Pháp. Nguyễn Ái Quốc đã từng viết bài trên báo chí nước ngoài để đề cao tinh thần yêu nước của 3 ông vua của vương triều nhà Nguyễn là Hàm Nghi, Thành Thái, Duy Tân. 


 Vì những lý do nêu trên; không thể mang tên phản quốc, "gia nô 3 họ", là tội nhân thiên cổ như Nguyễn Ánh để so sánh với Anh hùng dân tộc, người đã có công đặt nền móng cho việc thống nhất đất nước; người đã dẫn dắt cả dân tộc đánh bại quân Xiêm, quân Mãn Thanh xâm lược, bảo vệ đất nước như Vua Quang Trung được! Đó là chân lý xưa nay! Mặc dù Nguyễn Ánh đã thống nhất đất nước nhưng trên cơ sở kế thừa Vua Quang Trung và triều đại Tây Sơn đang làm dở dang (Vua Quang Trung không may mất sơm) chứ chẳng phải là công lao của Nguyễn Ánh. Việc này nên được ghi nhận như một sự kiện, thay vì công của ông ta. Việc ca ngợi Nguyễn Ánh, thậm chí đặt hắn ta ngang hàng với Vua Quang Trung là việc làm của kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất lễ, bất trí! Không bao giờ có thế chấp nhận được./.

LCB

1 nhận xét: