Trong những năm gần đây, âm mưu, thủ đoạn chống phá Việt Nam trên lĩnh vực tư tưởng của các thế lực thù địch ngày càng tinh vi, xảo quyệt và nguy hiểm. Một trong những biểu hiện chủ yếu là phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh.
Chúng đòi thay vào đó bằng hệ tư tưởng tư sản, xoá bỏ vị trí thống trị của hệ tư tưởng XHCN trong Đảng và trong xã hội ta. Những quan điểm sai trái mà các thế lực thù địch đã tung ra, nhìn chung có sự thống nhất căn bản về bản chất và mục đích, nhưng hình thức thể hiện khá đa dạng. Có quan điểm công khai trắng trợn, thể hiện rõ sự thù địch, hằn học với chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh; có quan điểm thừa nhận giá trị lịch sử nhưng lại phủ nhận giá trị thời sự của chủ nghĩa Mác – Lênin; có quan điểm “đề cao” tư tưởng Hồ Chí Minh cho rằng: bây giờ học thuyết Mác – Lênin đã lỗi thời, chỉ có tư tưởng Hồ Chí Minh là đáng giá; tư tưởng Hồ Chí Minh đã bao hàm trong đó chủ nghĩa Mác – Lênin, thậm chí còn “cao hơn” chủ nghĩa Mác – Lênin. Trong các quan điểm sai trái trên, quan điểm cố tình tách rời mối quan hệ biện chứng giữa tư tưởng Hồ Chí Minh và chủ nghĩa Mác – Lênin, từ đó nâng tầm một cách giả tạo tư tưởng Hồ Chí Minh là có tính ngụy biện dễ làm cho một số người ngộ nhận, tin theo.Thực tế
đã và đang khẳng định rằng, chủ nghĩa Mác – Lênin từ khi ra đời đến nay đã thể
hiện rõ bản chất khoa học và cách mạng, giá trị và sức sống bền vững của nó.
Nhiều chính khách, nhà khoa học ở cả trong và ngoài nước có nh÷ng bài nói, bài
viết, công trình khoa học nghiên cứu khẳng định chủ nghĩa Mác – Lênin vẫn giữ
nguyên ý nghĩa và tầm quan trọng trong bối cảnh hiện nay. Một số học giả tư sản
đã thừa nhận, tinh thần của C.Mác vẫn toả sáng và dù muốn hay không người ta
vẫn phải dựa vào C.Mác mới có thể phân tích đúng CNTB đương đại và CNXH lâm vào
thoái trào sau sự sụp đổ của Liên Xô và hệ thống XHCN ở Đông Âu.
Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh
luôn đánh giá một cách khách quan, chính xác, đầy đủ và sâu sắc vai trò của chủ
nghĩa Mác – Lênin trong quá trình
cách mạng Việt Nam. Vào năm 1927, Hồ
Chí Minh đã viết: “… Bây giờ học thuyết nhiều, chủ nghĩa nhiều, nhưng chủ nghĩa
chân chính nhất, chắc chắn nhất, cách mệnh nhất là chủ nghĩa Lênin”[1].
Theo Người, chủ nghĩa Mác – Lênin
không những là cái “cẩm nang” thần kỳ, là kim chỉ nam mà còn là “mặt trời soi
sáng” con đường chúng ta đi đến thắng lợi cuối cùng, đi tới CNXH và chủ nghĩa
cộng sản. Trả lời phỏng vấn nhà báo Pháp Sáclơ Phuốcniô ngày 15-7-1969, Hồ Chí
Minh khẳng định: “Chúng tôi giành được thắng lợi là do nhiều nhân tố, nhưng cần
phải nhấn mạnh rằng… chúng tôi giành được những thắng lợi đó trước hết là nhờ
cái vũ khí không gì thay thế được là chủ nghĩa Mác – Lênin”[2].
Nghiên cứu lịch sử hình thành tư tưởng Hồ Chí Minh, chúng
ta thấy rõ con đường Hồ Chí Minh đến
với chủ nghĩa Mác – Lênin và Người đã nghiên cứu, học tập chủ nghĩa
Mác – Lênin
một cách cơ bản, hệ thống. Ngày
12-7-1946, trả lời trong cuộc họp báo tại biệt thự Roayan Môngxo, Hồ Chí Minh
đã nói: “Tất cả mọi người đều có quyền nghiên cứu một chủ nghĩa. Riêng tôi, tôi
đã nghiên cứu chủ nghĩa Các Mác”[3].
Hồ Chí Minh không bao giờ “tách mình” ra khỏi C.Mác, Ph.Ăng-ghen và V.I.Lênin
để đưa ra các quan điểm riêng mà như Người nói là “cố gắng vận dụng” tư tưởng
của các nhà kinh điển đó, “nhưng vận dụng một cách sáng tạo phù hợp với thực
tiễn Việt Nam”. Nếu không có chủ
nghĩa Mác – Lênin thì không có tư tưởng Hồ Chí Minh. Chỉ khi tiếp nhận được chủ
nghĩa Mác – Lênin,
tư tưởng Hồ Chí Minh mới thực sự được xác lập và phát triển.
Trong
bài “con đường dẫn tôi đến chủ nghĩa Lênin”, Hồ Chí Minh đã nói rằng: trước khi
đến với chủ nghĩa Lênin, “tôi ủng hộ Cách mạng Tháng Mười chỉ là theo cảm tính
tự nhiên”, tham gia Đảng Xã hội Pháp vì họ ủng hộ cuộc đấu tranh của các dân
tộc bị áp bức, còn “Đảng là gì, công đoàn là gì, CNXH và chủ nghĩa cộng sản là
gì thì tôi không hiểu”. Nhưng “… tin theo Lênin, tin theo Quốc tế thứ ba. Từng
bước một, trong cuộc đấu tranh, vừa nghiên cứu lý luận Mác - Lênin, vừa làm
công tác thực tế, dần dần tôi hiểu được rằng chỉ có chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa
cộng sản mới giải phóng được các dân tộc bị áp bức và những người lao động trên
thế giới khỏi ách nô lệ”[4].
Hồ Chí
Minh không chỉ tự học mà đã học tập chủ nghĩa Mác – Lênin trong nhà trường cách
mạng. Vào khoảng cuối năm 1924, Hồ Chí Minh đã vào học lớp ngắn hạn của trường Đại học Phương Đông ở Matxcơva.
Trong thời gian học, khi biết tin V.I.Lênin mất, Người đã cùng học sinh của
trường đi viếng V.I.Lênin và Người đã viết bài “V.I.Lênin và các dân tộc thuộc
địa”. Từ tháng 10-1934 đến cuối tháng 9-1938 (với bí danh Lin), Hồ Chí Minh đã
học ở Trường Quốc tế Lênin, là nghiên cứu sinh và công tác tại Viện Nghiên cứu
các vấn đề dân tộc và thuộc địa. Người đã chuẩn bị tài liệu để viết luận án về
đề tài tự chọn “cách mạng ruộng đất ở Đông Nam châu Á”.
Chủ nghĩa Mác – Lênin là nguồn gốc lý luận chủ yếu quyết định sự hình thành và phát
triển tư tưởng Hồ Chí Minh. Trước hết, chủ nghĩa Mác – Lênin đã cung cấp
cho Hồ Chí Minh thế giới quan, phương pháp luận khoa học, những nguyên lý cơ
bản của chủ nghĩa duy vật biện chứng và chủ nghĩa duy vật lịch sử; đồng thời,
đặt “hòn đá tảng” những vấn đề có tính nguyên tắc về lập trường quan điểm, về tinh thần xử lý mọi việc. Những phạm
trù cơ bản của tư tưởng Hồ Chí Minh cũng nằm trong những phạm trù cơ bản của
chủ nghĩa Mác – Lênin. Trên cơ sở nắm
vững và quán triệt sâu sắc lập trường, quan điểm và phương pháp biện chứng duy
vật của chủ nghĩa Mác – Lênin, Hồ Chí
Minh đã tiếp thu được những giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tinh hoa
văn hoá phương Đông và phương Tây để
hình thành tư tưởng của mình. Tư tưởng Hồ Chí Minh là sự vận dụng sáng tạo và
phát triển chủ nghĩa Mác – Lênin vào
điều kiện cụ thể của Việt Nam. Những cống hiến đó của Người có được trước hết
do Người đã nắm được bản chất cốt lõi, “linh hồn sống” trong tư tưởng của các
nhà kinh điển Mác – Lênin là phép biện chứng duy vật.
Theo Hồ Chí Minh, mục đích học chủ nghĩa Mác – Lênin là để “phụng sự lợi ích chung, chứ không có
gì cao xa”[5],
“nếu không hết lòng hết sức phụng sự nhân dân, tự kiêu, tự đại, tự tư, tự lợi
như thế là trái với chủ nghĩa Mác – Lênin.
Ai đi nhầm đường thì chúng ta giúp họ đi vào con đường chính; như thế không
phải là bó buộc. Thấy người khác đi xiên, đi sai, ta ra sức giúp họ đi theo đường
thẳng, đường đúng. Thế mới là thật thà đoàn kết. Đại ý chủ nghĩa Mác - Lênin là
phải đi đúng đường, phải phụng sự lợi ích chung, chứ không có gì cao xa”[6].
Hồ Chí Minh còn chỉ rõ: “Nếu thuộc bao nhiêu sách mà sống không có tình, có
nghĩa thì sao gọi là hiểu chủ nghĩa Mác – Lênin được”[7].
Hồ
Chí Minh nghiên cứu, tiếp thu, vận dụng chủ nghĩa Mác – Lênin không phải theo lối giáo điều, kinh
viện, mà có sự phát triển, làm phong phú thêm chủ nghĩa Mác – Lênin trong điều kiện lịch sử mới.
Người không bao giờ coi chủ nghĩa Mác – Lênin là “cái gì đã xong xuôi hẳn”, là
đơn thuốc vạn năng, mà như Người đã nói: “Dù sao thì cũng không thể cấm bổ sung
“cơ sở lịch sử” của chủ nghĩa Mác bằng cách đưa thêm vào đó những tư liệu mà
Mác ở thời mình không thể có được. Mác đã xây dựng học thuyết của mình trên một
triết lý nhất định của lịch sử, nhưng lịch sử nào? Lịch sử châu Âu. Mà châu Âu
là gì? Đó chưa phải là toàn thể nhân loại”[8].
Trong bài “V.I.Lênin, người thầy vĩ đại
của cách mạng Việt Nam” viết cho báo Sự
thật (Liên Xô), Hồ Chí Minh khẳng định “Thắng lợi của cách mạng Việt Nam là
một thắng lợi của chủ nghĩa Mác - Lênin ở một nước trước đây là thuộc địa.
Những kinh nghiệm thành công của cách mạng Việt Nam cũng góp phần ít nhiều vào
kho tàng lý luận của chủ nghĩa Mác - Lênin”[9].
Bản
chất của chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh là khoa học và cách
mạng, “tuy hai mà một, tuy một mà hai”. Vì thế, không thể tách rời mối quan hệ
vốn có giữa tư tưởng Hồ Chí Minh với chủ nghĩa Mác – Lênin, không thể lấy tư
tưởng Hồ Chí Minh để thay thế cho chủ nghĩa Mác – Lênin và ngược lại. Cũng
không thể đề cao được tư tưởng Hồ Chí Minh, khi mà bằng cách này hay cách khác
lại phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin. Đại hội XI của Đảng khẳng định: “Tư tưởng
Hồ Chí Minh là một hệ thống quan điểm toàn diện và sâu sắc về những vấn đề cơ
bản của cách mạng Việt Nam, kết quả của sự vận dụng và phát triển sáng tạo chủ
nghĩa Mác – Lênin vào điều kiện cụ thể của nước ta,…”[10]. Đối với các thế lực thù địch thì quan điểm
cho rằng “Ở Việt Nam bây giờ
học thuyết Mác – Lênin đã lỗi thời, chỉ có tư tưởng Hồ Chí Minh là đáng giá”,
chỉ cần nói tư tưởng Hồ Chí Minh là đủ, không cần nói chủ nghĩa Mác – Lênin. Ở
đây không phải là sự ca ngợi, đề cao tư tưởng
Hồ Chí Minh theo đúng giá trị đích thực, vốn có trong tư tưởng của Người. Trái
lại, người ta muốn cô lập, tách rời tư tưởng Hồ Chí Minh ra khỏi nguồn gốc lý
luận chủ yếu của tư tưởng này là chủ nghĩa Mác – Lênin, làm suy yếu và
tiến tới phủ định chính tư tưởng Hồ Chí Minh. Cùng một lúc, luận điểm sai trái
đó nhằm ba mục tiêu: phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin; phủ nhận tư tưởng Hồ Chí Minh; theo
đó, phủ nhận nền tảng tư tưởng, cương lĩnh, đường lối của Đảng, làm suy yếu và
đi đến xoá bỏ sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Quan
điểm của Đảng Cộng sản Việt Nam ngay từ Luận cương chính trị (10-1930) cho đến
văn kiện Đại hội VI (năm 1986) đều khẳng định chủ nghĩa Mác – Lênin là nền tảng
tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động của Đảng và cách mạng Việt Nam. Từ Đại hội VII đến nay, Đảng ta có sự bổ sung mới:
Đảng lấy chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng và
kim chỉ nam cho hành động của mình. Đây là biểu hiện về nhận thức đúng, sâu sắc
mối quan hệ giữa chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh của Đảng.
Đảng ta
đã vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh vào công
cuộc đổi mới đất nước theo định hướng XHCN. Đại hội XII của Đảng (01-2016) đã
tổng kết thực tiễn 30 năm đổi mới và rút ra một số bài học kinh nghiệm, trong
đó có bài học: “trong quá trình đổi mới, phải chủ động không ngừng sáng tạo
trên cơ sở kiên định mục tiêu độc lập dân
tộc và chủ nghĩa xã hội, vận dụng sáng tạo và phát triển chủ nghĩa Mác – Lênin,
tư tưởng Hồ Chí Minh, kế thừa và phát huy truyền thống dân tộc, tiếp thu
tinh hoa văn hóa nhân loại, vận dụng kinh nghiệm quốc tế phù hợp với Việt Nam”[11].
Như vậy, Đảng ta xác định rất rõ: công
cuộc đổi mới hiện nay phải kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và CNXH trên nền
tảng chủ nghĩa Mác – Lênin và
tư tưởng Hồ Chí Minh. Đổi mới không phải xa rời mà là nhận thức đúng, vận dụng
sáng tạo và phát triển chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, lấy đó làm nền tảng tư tưởng của Đảng và
kim chỉ nam cho hành động cách mạng. Những biểu hiện tư tưởng cố tình
tách rời, cô lập tư tưởng Hồ Chí Minh với chủ nghĩa Mác – Lênin bằng cách “ra
vẻ” đề cao hoặc nâng tầm tư tưởng Hồ Chí Minh là hoàn toàn trái với quan điểm,
đường lối của Đảng ta. Vì vậy, cần “kiên quyết” đấu tranh chống các quan điểm
sai trái để bảo vệ và phát triển nền tảng tư tưởng của Đảng Cộng sản Việt Nam
nhằm thực hiện thắng lợi mục tiêu “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn
minh” mà Đảng Cộng sản Việt Nam đã đề ra./.
[1] Hồ Chí
Minh, Toàn tập, Nxb Chính trị
quốc gia, Hà Nội, 2011, tập 2, tr.289.
[2] Hồ Chí
Minh, Toàn tập, Nxb Chính trị
quốc gia, Hà Nội, 2011, tập 15, tr.589 - 590
[3] Hồ Chí
Minh, Toàn tập, Nxb Chính trị
quốc gia, Hà Nội, 2011, tập 4, tr.315.
[4] Hồ Chí
Minh, Toàn tập, Nxb Chính trị
quốc gia, Hà Nội, 2011, tập 12, tr.563
[5] Hồ Chí
Minh, Toàn tập, Nxb Chính trị
quốc gia, Hà Nội, 2011, tập 10, tr.290.
[6] Hồ Chí
Minh, Toàn tập, Nxb Chính trị
quốc gia, Hà Nội, 2011, tập 10, tr.290.
[7] Hồ Chí
Minh, Toàn tập, Nxb Chính trị
quốc gia, Hà Nội, 2011, tập 15, tr.668.
[8] Hồ Chí
Minh, Toàn tập, Nxb Chính trị
quốc gia, Hà Nội, 2011, tập 1, tr.509 – 510.
[9] Hồ Chí
Minh, Toàn tập, Nxb Chính trị
quốc gia, Hà Nội, 2011, tập 13, tr.381.
[10] Đảng
Cộng sản Việt Nam, Văn kiện Đại hội Đại
biểu toàn quốc lần thứ XI, Nxb CTQG, H.2011, tr.88.
[11] Đảng
Cộng sản Việt Nam, Văn kiện Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XII, Nxb CTQG, H. 2016,
tr.69.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét