Xuyên tạc, suy diễn về tình hình tự do báo chí ở nước ta là một chiêu trò luôn được một số tổ chức, đối tượng cực đoan, thiếu thiện chí với Việt Nam sử dụng. Một trong số đó là tổ chức Phóng viên không biên giới (RSF). Ngày 3/5/2022, tổ chức RSF công bố cái gọi là “Bảng xếp hạng thường niên về tự do báo chí” xếp hạng tự do báo chí toàn cầu. Chỉ số tự do báo chí thế giới năm 2022 do RSF công bố xếp Việt Nam ở vị trí 174 trên 180 quốc gia và vùng lãnh thổ. Các chỉ số cụ thể của Việt Nam được nêu ra gồm chỉ số chính trị ở hạng 173, chỉ số kinh tế xếp hạng 176, chỉ số lập pháp 172, chỉ số xã hội 170 và chỉ số an ninh 170. Trong bảng xếp hạng này, RSF đã vu cáo rằng: “các phóng viên và blogger độc lập thường bị bỏ tù”. Tổ chức này còn tỏ vẻ bênh vực, cổ xúy cho một số hội nhóm, cá nhân lợi dụng quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí để chống phá Việt Nam như “nhóm Báo sạch”, “Hiệp hội Nhà báo Độc lập Việt Nam”, ca ngợi những đối tượng như Phạm Thị Đoan Trang. Ngay sau khi công bố của RSF được đưa ra, một số tổ chức phản động, đối tượng cơ hội chính trị, những hãng truyền thông hải ngoại vốn định kiến với Việt Nam được dịp trích dẫn, bình luận kiểu “tát nước theo mưa”.
Đây
không phải lần đầu tiên RSF đưa ra báo cáo dựa trên những thông tin sai sự
thật, không có cơ sở và có dụng ý xấu. Những luận điệu xuyên tạc của RSF thực
chất là trò “bổn cũ soạn lại”, mục đính nhằm bôi đen hiện thực, vẽ ra bức tranh
tối màu về tình hình tự do báo chí để đả phá Đảng, Nhà nước Việt Nam, hạ thấp
uy tín, vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế. Đây là một tổ chức phi chính
phủ hoạt động toàn cầu, lấy Điều 19, Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền của Liên
hiệp quốc làm cơ sở để hành động. Tôn chỉ hoạt động của tổ chức này đưa ra để
bảo vệ tự do báo chí trên thế giới, chống kiểm duyệt và tạo áp lực, giúp đỡ
những nhà báo đang bị giam giữ. Hằng năm, vào ngày Nhân quyền thế giới, tổ chức
này thường đưa ra bảng xếp hạng về tự do báo chí của các quốc gia, vùng lãnh
thổ bằng cách tổng hợp các câu trả lời vào một bảng câu hỏi của RSF. Nhìn vào
tôn chỉ hoạt động, cứ ngỡ RSF là một tổ chức chân chính, hoạt động vì sự tiến
bộ, thúc đẩy tự do và văn minh của thế giới. Nhưng trái ngược với chủ trương
của Liên hiệp quốc, nhiều năm nay, tổ chức này thường xuyên có những luận điệu
sai trái, xuyên tạc tình hình tự do báo chí, tự do ngôn luận của một số nước,
trong đó có Việt Nam. Nhiều quốc gia trên thế giới cáo buộc RSF đứng đằng sau
những vụ việc phức tạp, gây rối, bất ổn, kích động bạo lực. RSF tồn tại và hoạt
động dựa vào một phần nguồn hỗ trợ kinh phí của một số chính giới phương Tây.
Chính vì vậy, trong các bảng xếp hạng tự do báo chí hằng năm, RSF thường tuân
theo sự sắp đặt một cách có chủ ý của các chính phủ quốc gia tài trợ cho tổ
chức này hoạt động. Những yếu tố được tổ chức này sử dụng để đánh giá tự do của
một nền báo chí thiếu tính bao trùm, không cân nhắc đến các yếu tố văn hóa, xã
hội, nhận thức của từng quốc gia riêng biệt. Phần lớn những thông tin được đưa
ra là không khách quan, không có hoạt động khảo sát, kiểm chứng thực chất mà đó
là những đánh giá thiếu căn cứ hoặc được suy diễn, phóng đại.
Việc
RSF xếp loại tự do báo chí ở Việt Nam thường dựa vào những thông tin do số tổ
chức, cá nhân phản động, thù địch, cơ hội chính trị, có các hoạt động vi phạm
pháp luật Việt Nam cung cấp. Chính vì vậy, tổ chức này tìm cách bênh vực cho
những đối tượng khoác áo, mượn danh nhà báo như “nhóm Báo sạch”, “Hiệp hội Nhà báo
Độc lập Việt Nam”... Họ cố ý khoác áo nhà báo, ca ngợi, tán dương cho những kẻ
hoạt động chống phá Việt Nam. Những thông tin mà “Bảng xếp hạng thường niên về
tự do báo chí” năm 2022 của RSF là không khách quan, sai thực tế về tình hình
tự do báo chí ở Việt Nam. Việt Nam luôn là thành viên có trách nhiệm trong cộng
đồng quốc tế, chúng ta tuân thủ luật pháp quốc tế, trong đó có Điều 19, Tuyên
ngôn quốc tế về nhân quyền: “Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận và biểu
đạt; bao gồm tự do giữ ý kiến mà không bị can thiệp, cũng như tự do tìm kiếm,
thu nhận và truyền bá thông tin và tư tưởng bằng bất cứ phương tiện truyền
thông nào và không giới hạn về biên giới”.
Chúng
ta thấy rõ, quyền con người, quyền công dân trên lĩnh vực đời sống xã hội,
trong đó có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí luôn được Nhà nước ta bảo đảm,
phù hợp với thực tiễn phát triển đất nước và thông lệ quốc tế. Quyền tự do ngôn
luận và quyền tiếp cận thông tin là những quyền cơ bản của quyền con người, của
mọi công dân. Hiến pháp năm 2013 quy định: “Công dân có quyền tự do ngôn luận,
tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện
các quyền này do pháp luật quy định”. Để đảm bảo quyền tự do ngôn luận, báo chí
và quyền hưởng thụ thông tin của mọi công dân được thực thi trong cuộc sống
theo quy định của Hiến pháp, Quốc hội, Chính phủ Việt Nam đã ban hành các văn
bản quy phạm pháp luật hoàn toàn tương thích về mặt luật định đối với các văn
kiện quốc tế về quyền con người, quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí. Điều 11,
Luật Báo chí năm 2016 chỉ rõ quyền của công dân: “Phát biểu ý kiến về tình hình
đất nước và thế giới; tham gia ý kiến xây dựng và thực hiện đường lối, chủ
trương, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước; góp ý kiến, phê bình, kiến
nghị, khiếu nại, tố cáo trên báo chí đối với các tổ chức và cá nhân”. Quyền tự
do báo chí, quyền tự do ngôn luận báo chí của công dân bao gồm: Quyền sáng tác
tác phẩm báo chí; cung cấp thông tin cho báo chí; phản hồi thông tin trên báo
chí; tiếp cận thông tin báo chí; tham gia ý kiến xây dựng và thực hiện đường
lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước; góp ý, phê phán,
kiến nghị, khiếu nại, tố cáo trên báo chí đối với các tổ chức của Đảng, cơ quan
nhà nước, tổ chức chính trị - xã hội, tổ chức chính trị xã hội - nghề nghiệp,
tổ chức xã hội, tổ chức xã hội - nghề nghiệp và các tổ chức cá nhân khác. Nghĩa
vụ của cá nhân, tổ chức trong việc thực hiện quyền tự do ngôn luận, báo chí
cũng được Luật Báo chí 2016 quy định: Không được đăng phát thông tin xuyên tạc,
phủ nhận chính quyền nhân dân; bịa đặt, gây hoang mang trong nhân dân; xuyên
tạc lịch sử, phủ nhận thành tựu cách mạng; xúc phạm dân tộc, anh hùng dân tộc;
thông tin sai sự thật, xuyên tạc, vu khống, xúc phạm uy tín cơ quan, tổ chức,
danh dự, nhân phẩm của cá nhân... Như vậy, quyền và nghĩa vụ của công dân luôn
song hành, không tách rời nhau; mọi công dân Việt Nam đều có quyền tự do báo
chí, quyền tự do ngôn luận báo chí, đồng thời đều phải có nghĩa vụ thực hiện
quyền ấy trong khuôn khổ pháp luật. Tự do báo chí không thể vượt quá hạn định,
không phải là tự do quá trớn, càng không phải muốn nói gì thì nói, viết gì thì
viết, làm gì thì làm theo ý muốn chủ quan của chủ thể. Cũng như bất kỳ các quốc
gia trên thế giới, một mặt, Nhà nước ta tạo điều kiện thuận lợi để công dân
thực hiện quyền tự do báo chí, quyền tự do ngôn luận trên báo chí và để báo chí
phát huy đúng vai trò của mình; báo chí, nhà báo hoạt động trong khuôn khổ pháp
luật và được Nhà nước bảo hộ. Mặt khác, không ai được lạm dụng quyền tự do báo
chí, quyền tự do ngôn luận trên báo chí để xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền
và lợi ích hợp pháp của tổ chức và công dân.
Ở
Việt Nam, không ai bị xét xử, bắt giữ chỉ vì bày tỏ chính kiến hay bảo vệ nhân
quyền. Chỉ có những đối tượng lợi dụng tự do ngôn luận, tự do báo chí để xâm
phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân, vi
phạm pháp luật như tung tin giả, tin xấu độc, xuyên tạc, vu cáo hòng gây bất ổn
tình hình đất nước, gây mất an ninh chính trị, trật tự, an toàn xã hội, gây hoang
mang dư luận... thì bị xử lý theo pháp luật. Rõ ràng, nội dung đánh giá của RSF
vẫn tiếp tục phớt lờ thực tế về bảo đảm quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí ở
Việt Nam. Càng ngày, RSF càng lộ rõ bản chất định kiến với Việt Nam, cố tình
phủ nhận những nỗ lực, thành tựu đạt được của Đảng, Nhà nước ta trong việc bảo
đảm và tôn trọng quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét