Việc một vị tu sĩ Thích Minh Tuệ tu tập theo lối “Khổ hành tăng” của Phật giáo nhận được sự quan tâm, ủng hộ của nhiều người, tôi nghĩ là hiện tượng đáng phải suy ngẫm. Một vị tu sĩ, không hề nhận bất cứ đồ ăn gì, đi khắp các tỉnh trên đôi chân trần, lại được sự mến mộ bất ngờ của quần chúng!
Vì sao, trong khi chùa to, chùa nhỏ mọc khắp nơi, các nhà sư được học hành đến nơi đến chốn, được phong trụ trì hẳn hoi, nhưng nhiều người chưa nhận được sự quan tâm, ủng hộ đến vậy. Đây là điều mà chính Giáo hội Phật giáo Việt Nam và chính các nhà sư “chính danh” phải nên suy ngẫm. Liệu trong bối cảnh hiện nay, họ đang thiếu điều gì để có thể nhận được sự mến mộ từ phật tử?
Liệu có phải người dân đã quá chán với những nhà sư chính danh nhưng có lối sống xa hoa, lòng chất chứa Tham Sân Si, những bậc Đại đức khoác cà sa mà Phật pháp chẳng tới nơi tới chốn. Chùa chiền am miếu chẳng phải là nơi tích đức hành thiện, mà là địa điểm để người ta bày đặt Pháp hội trá hình, lừa thu tiền công quả của các Phật tử dưới chiêu bài giải nghiệp giải hạn, “cúng giường”. Người theo tu hành nhưng lại thích dùng đồng hồ Rolex, điện thoại Vertu, thích những thứ phù phiếm hơn là giá trị cốt lõi mà Phật pháp đề cập tới.
Hiện tượng Thích Minh Tuệ phải chăng là lời cảnh tỉnh với chính các nhà sư hãy soi lại mình, đừng biến chiếc áo cà sa, kinh Phật thành công cụ để kiếm tiền. Hãy tu bằng chính cái tâm của mình./.
Yêu nước ST.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét