Nhìn
lại và suy ngẫm, chúng ta hiểu rõ vì sao Bác Hồ lại ra Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến, mong
muốn toàn thể nhân dân Việt Nam đứng lên đánh giặc cứu nước, bởi chúng ta muốn
hòa bình nên chúng ta đã nhân nhượng nhưng càng nhân nhượng thì thực dân Pháp
càng lấn tới vì chúng quyết tâm cướp nước ta một lần nữa. Đúng vậy! Chỉ sau 21
ngày Bác Hồ đọc Tuyên Ngôn độc lập trên Quảng trường Ba Đình, tuyên bố trước
quốc dân đồng bào và toàn thể nhân dân yêu chuộng hòa bình trên thế giới về
việc khai sinh ra nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa – Nhà nước dân chủ nhân dân
đầu tiên ở Đông Nam Á. Thế nhưng, quân xâm lược Pháp đã phá hỏng tất cả. Chúng
đã tước đoạt quyền sống, quyền được độc lập, tự do, quyền được mưu cầu hạnh
phúc của nhân dân ta. Ngày 23-9-1945, chúng đã trở lại hành trình cướp bóc nước
ta một lần nữa. Trước tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”, Đảng và Bác Hồ đã có
nhiều đối sách sáng suốt để tránh cuộc chiến tranh đẫm máu do thực dân Pháp gây
nên.
Sự thật
này đã được nhiều nhà báo quốc tế thừa nhận, đánh giá cao tính nhân văn của
Chính phủ Hồ Chí Minh. Thế nhưng, kẻ xấu lại giở trò vu cáo Việt Nam là thủ
phạm gây ra cuộc chiến tranh vô nghĩa ấy. Thật hèn hạ và vô liêm sỉ! Có lẽ thời
ấy, từng em bé Việt Nam cũng hiểu chiến tranh sẽ cướp đi tuổi thơ và mái trường
thân yêu. Hơn thế, người dân Việt Nam hiểu rõ nỗi nhục gần 100 năm bị thực dân
Pháp đô hộ và sự đắng cay của người dân mất nước. Không ai muốn chiến tranh,
không ai muốn đổ máu, hy sinh. Bởi vậy, họ đã theo Đảng, Bác Hồ “quyết tử cho
Tổ quốc quyết sinh”, “nhất định không chịu làm nô lệ” dám đương đầu với cuộc
kháng chiến trường kỳ dẫu biết “máu trộn bùn non, gan không núng, chí không
mòn”, họ đã làm nên chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ “lừng lẫy năm châu, chấn
động địa cầu” bằng xương máu, mồ hôi, nước mắt, đã buộc thực dân Pháp phải ngồi
vào bàn đám phán và ký Hiệp định Giơnevơ thừa nhận nền độc lập của Việt Nam,
cay đắng rút quân về nước.
Nhưng
quân xâm lược “vẫn ngựa quen đường cũ”, chống Việt Nam đến cùng. Chúng đã cấu
kết và “bật đèn xanh” cho đế quốc Mỹ nhảy vào xâm lược nước ta. Và đế quốc Mỹ
đã buộc chúng ta phải “cầm súng chiến đấu”. Tổ quốc kêu gọi, nhân dân trả lời.
Họ đã đứng lên, cầm súng tự cứu lấy mình, giành lại độc lập dân tộc. Đó là việc
làm đúng, nhưng tại sao kẻ xấu lại xuyên tạc, cho rằng đấy là cuộc “nội chiến”
giữa hai miền Nam – Bắc, là “cuộc chiến tranh ý thức hệ” ? Để chống lại
đội quân xâm lược, những kẻ đến Việt Nam đốt nhà, giết người, gieo đau thương
tang tóc, nhân dân ta đã phải chiến đấu liên tục suốt 21 năm dòng; đã phải trải
qua 5 đời tổng thống Mỹ, 222 tháng với 4 lần thay đổi chiến lược. Đó là “Chiến
tranh đơn phương” (1953-1961) của Tổng thống D. Eisenhower; “Chiến tranh đặc
biệt” (1961-1965) của Tổng thống J. Kennedy; “Chiến tranh cục bộ” (1965-1968)
của Tổng thống L. Johnson; “Việt Nam hóa chiến tranh” (1969-1974) của Tổng
thống R. Nicxon. Cùng với đó là 8 lần thay đổi Đại sứ toàn quyền Mỹ và 4 lần
thay đổi Tổng tư lệnh quân viễn chinh ở Việt Nam, song vẫn không cứu vãn thất
bại. Nhân dân Việt Nam đã kiên cường, dũng cảm chiến đấu dù phải “đổ máu, hy
sinh” nhưng quyết giành lại độc lập, tự do, thống nhất đất nước. Ai đó cho rằng
cuộc chiến ở Việt Nam chỉ là “chiến tranh ủy nhiệm”, họ đã mắc sai lầm, bởi nó
hoàn toàn không phải như thế. Nhân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng kiên
quyết, kiên trì chiến đấu để giành lại độc lập dân tộc và thống nhất nước nhà
với tinh thần tự lực cánh sinh là chính. Chúng ta chiến đấu vì chính chúng ta,
chứ chẳng phải vì ai, do ai ủy nhiệm, phó thác việc đánh Mỹ hoặc mặc cả với
nhân dân ta về điều này điều nọ, cho dù trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu
nước chính nghĩa của nhân dân ta, các nước xã hội chủ nghĩa có giúp đỡ nhưng
không có bất cứ lời giao kèo, lời đính kèm nào. Luận điệu cho rằng cuộc kháng
chiến chống Mỹ, cứu nước của nhân dân ta là “không nhất thiết vì nó gây nên
cảnh nồi da nấu thịt”, “nội chiến, huynh đệ tương tàn” là hoàn toàn sai trái,
nó đã vùi dập tính nhân văn, thiện chí và tính chất chính nghĩa của cuộc kháng
chiến chống quân xâm lược tàn ác. Đó là sự chà đạp thô bạo lên nhân phẩm, lẽ
phải, đạo lý; là sự xúc phạm danh dự của một dân tộc anh hùng, lương tri của
thời đại và bào chữa cho tội ác của quân xâm lược. Thử hỏi nếu không có sự đổ
máu, hy sinh, không trải qua hơn 30 năm chiến đấu gian khổ, ác liệt, liệu nhân
dân Việt Nam có giành được độc lập, tự do và thống nhất Tổ quốc? Thử hỏi ai đã
gây ra hai cuộc chiến tranh tàn ác, giết chết hơn 2 triệu đồng bào vô tội ? Ai
đã để lại Nghĩa trang Liệt sĩ Trường Sơn và Nghĩa trang Liệt sĩ Đường 9 và
nhiều nghĩa trang liệt sĩ khác trên khắp mọi miền đất nước với nhiều ngôi mộ vô
danh? Chẳng nhẽ người dân Việt Nam tự tạo ra? Chẳng nhẽ người dân Việt Nam đến
nước Pháp, nước Mỹ để gây ra hai cuộc chiến tranh đẫm máu, chẳng nhẽ nhân dân
Việt Nam muốn sử dụng quân đội và vũ khí tấn công nhân dân Pháp, nhân dân Mỹ,
dải chất độc hóa học và bom, đạn lên đất đai, sông nước của họ; phủ nhận, bôi
đen lịch sử, văn hóa của họ? Thật nực cười bởi sự phi lý của kẻ “vừa ăn cắp,
vừa la làng” là những kẻ xâm lược, tàn phá Việt Nam, thế mà dám tự thừa nhận
mình có sứ mệnh đi khai hóa, truyền bá văn minh cho Việt Nam. Lịch sử đã ghi
nhận sự thật ấy. Ai đã phủ nhận thành quả cách mạng Việt Nam đồng nghĩa với phủ
nhận lịch sử truyền thống hào hùng, vẻ vang của một dân tộc. Phủ nhận sự hy
sinh xương máu của các thế hệ người Việt Nam chống lại quân xâm lược là hoàn
toàn vô lý, là tội ác, không thể chấp nhận. Ở đất nước này, kẻ mưu toan phủ
nhận vai trò lãnh đạo của Đảng và Nhà nước xã hội chủ nghĩa, đòi vớt vát tia hy
vọng mỏng manh: áp đặt chế độ áp bức, bóc lột lên đất nước của Hồ Chí Minh có
độc lập, chủ quyền chỉ là sự hoài vọng vô nghĩa, hoàn toàn ảo tưởng. Xâm lược
Việt Nam là một việc làm sai trái cả về đạo lý và pháp lý; “đạo trời không
dung, đạo đất không tha” bởi nó trái với công lý và lẽ phải. Phủ nhận thành quả
cách mạng và cuộc chiến tranh chính nghĩa là quan điểm hư vô lịch sử, bôi đen
hiện thực, xúc phạm quá khứ hào hùng, thiêng liêng của dân tộc Việt Nam. Là
người có trái tim và khối óc, có học thức và lương tri, hiểu rõ đạo lý, pháp lý
và lẽ sống làm người, nhất thiết chúng ta phải đấu tranh vạch trần sự giả dối
và kiên quyết đấu tranh phê phán, bác bỏ mọi mưu toan chống phá nền hòa bình,
độc lập, tự do, ấm no, hạnh phúc của nhân dân ta.Đằng sau thái độ “hư vô lịch
sử”, xúc phạm quá khứ hào hùng, thiêng liêng của dân tộc làsự chống phá Đảng,
Nhà nước và nhân dân ta. Chúng ta không cho phép bất cứ ai, thế lực nào làm
điều sai trái ấy. Không cho phép bọn “mượn gió bẻ măng”, xuyên tạc lịch sử để
chống phá Hội nghị Trung ương 6 khóa XIII sắp diễn ra ở Hà Nội./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét