Đọc bài Nhìn Ukraine ngẫm chuyện ta: “Đau và nhục” (Chân Trời Mới Media ngày 26/4), đau và nhục cho ai chưa thấy đâu, chỉ thấy đau và nhục thay cho Nguyễn Hưng Quốc – tác giả bài viết.
- Đau và nhục cho Nguyễn Hưng Quốc, vì trong bài, liền sau đề cao “Người Ukraine sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ độc lập. Họ được cả thế giới kính trọng”, Nguyễn Hưng Quốc đã cả gan hạ câu hỏi miệt thị: “Còn người Việt Nam?”.
Với câu hỏi đó, ai cũng có quyền nghi ngờ kiến thức lịch sử của Nguyễn Hưng Quốc, người đang ngất ngưởng học vị tiến sĩ, hàm giáo sư giảng dạy ngôn ngữ, văn học, văn hóa và chiến tranh Việt Nam tại Đại học Victoria xứ Úc châu, kiêm nhà bỉnh bút (giữ chuyên mục) của VOA – Hoa Kỳ. Nếu không thế, Nguyễn Hưng Quốc phải biết, xét về “sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ độc lập”, Việt Nam là dân tộc phải được tôn vinh bậc nhất, đến kẻ thù cũng thừa nhận. Ngoại trưởng Mỹ, ông Henry Kissinger, trong chuyến thăm Việt Nam năm 1973, khi tới Bảo tàng Hà Nội, nghe thông dịch bài thơ “Nam quốc sơn hà” của Lý Thường Kiệt, đã phải lặng người, thốt lên: “Nội dung bài thơ này cũng là điều khoản 1 khẳng định độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam của Hiệp định Paris”. Cũng nhà ngoại giao cáo già này, trong cuộc gặp tại nhà riêng với tổng thống Mỹ Trump (năm 2018), đã khẳng định: “Việt Nam là một dân tộc đặc biệt. Họ (Việt Nam) là một dân tộc nhỏ bé, nghèo nàn nhưng lại có một lịch sử chiến đấu chống ngoại xâm mà bất kể một dân tộc nào trên thế giới cũng chưa từng phải trải qua – kiên cường, bất khuất, thông minh, chịu đựng, cần cù, gan dạ, anh dũng, nhân đạo và thân thiện là tất cả những gì đều có ở dân tộc này”.
- Đau và nhục cho Nguyễn Hưng Quốc, vì sau câu hỏi đó, ông ta khoe rằng, mình đã nói chuyện với nhiều trí thức từ Việt Nam sang Úc công tác hay du lịch, “thấy hầu như ai cũng biết rất rõ nguy cơ xâm lấn của Trung Quốc. Trung Quốc không phải chỉ xâm lấn biển đảo mà còn mua chuộc và khuynh loát cả bộ máy quyền lực của Việt Nam…” (?).
Nghiên cứu khoa học, vậy mà Nguyễn Hưng Quốc ăn nói hồ đồ, tùy tiện như… vô học. Không đưa ra một bằng chứng nào của cái gọi là “mua chuộc và khuynh loát…” (?) trong nhận định của mình, ngược lại, ông ta chỉ nói lấy được, phụ họa theo luận điệu xuyên tạc và cũ rích của các phần tử bất hảo.
- Đau và nhục cho Nguyễn Hưng Quốc, khi ông ta viết: “…hầu như tất cả các trí thức tôi gặp đều có một thái độ rất giống nhau: Phải chấp nhận chứ không thể làm cách gì khác được. Theo họ, Trung Quốc bây giờ quá giàu và quá mạnh, Việt Nam không phải là đối thủ của họ. Chống họ, chỉ phí sức. Chắc chắn sẽ bị họ nghiền nát thôi. (…) Định mệnh đã được an bài. Có lẽ trong lịch sử Việt Nam, chưa bao giờ người Việt Nam lại yếu đuối đến như vậy. Chưa bao giờ chủ nghĩa đầu hàng lại phát triển đến như vậy”.
Nguyễn Hưng Quốc hèn thì cứ nhận là hèn, đừng tự tiện đổ cho trí thức nước nhà kẻo có ngày bị họ… vả vào miệng. Phẫn nộ nhưng cũng không thể không nực cười. Giảng dạy chiến tranh Việt Nam bậc đại học, vậy mà Nguyễn Hưng Quốc mù tịt một sự thật lịch sử: gần như mọi cuộc chiến tranh chống ngoại xâm, kẻ thù của Việt Nam đều mạnh và giàu hơn gấp bội. Nhưng với ý chí quật cường, truyền thống đoàn kết, sức mạnh chính nghĩa, Việt Nam không chỉ dám chiến đấu mà còn chiến thắng oanh liệt. Ba lần chiến thắng quân Nguyên-Mông (thế kỷ 13); chiến thắng thực dân Pháp, phát xít Nhật và đế quốc Mỹ trong thế kỷ 20, là những thí dụ điển hình.
Theo đuổi tư tưởng Đại Hán, Trung Quốc xưa và nay, gần như chưa bao giờ từ bỏ dã tâm thôn tính Việt Nam. Trong lịch sử, họ từng xâm lược Việt Nam ít nhất 16 lần, nhưng đều thất bại thảm hại, trong đó, gần nhất là cuộc chiến xâm lược Việt Nam tháng 2/1979. Mà không thất bại sao được trước quyết tâm, tinh thần quật cường của một dân tộc từng sinh ra những bậc hào kiệt lẫy lừng gắn với những câu nói khí phách và bất hủ: “Nếu bệ hạ muốn hàng giặc thì trước hãy chém đầu thần rồi hãy hàng” (Trần Quốc Tuấn, đời nhà Trần); “Ta thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm vương đất Bắc” (Trần Bình Trọng, đời nhà Trần); “Đánh cho để dài tóc/ Đánh cho để đen răng/ Đánh cho nó chích luân bất phản/ Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn/ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ!” (Hoàng đế Quang Trung – Nguyễn Huệ, năm 1788); “Không có gì quý hơn độc lập, tự do” (Hồ Chí Minh, năm 1966)…
Nếu hung tàn mà thắng đại nghĩa; nếu chân lý thua cường quyền; nếu tự thua ngay trước kẻ địch mạnh, thì nước Việt đã mất tên, dân tộc Việt Nam đã bị hòa tan từ lâu rồi, còn đâu nữa tới ngày nay để những người như Nguyễn Hưng Quốc giả vờ xót xa, ai oán?
Yêu nước ST.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét