Ngày 30 tháng 4 năm 1975, một Việt Nam bé nhỏ đã chứng minh cho cả thế giới thấy sức mạnh quật cường của tinh thần đoàn kết dân tộc. Hóa ra cái mảnh đất hình chữ "S" nằm bên bờ Biển Đông ấy không dễ bị bắt nạt. Khởi đầu với những gậy tầm vông, những giáo mác thô sơ, những người dân thật thà, hiền hậu ở cái xứ ấy đã kiên cường chống lại những đại bác, những hạm đội, những pháo đài bay. Lớp này ngã xuống, lớp khác lại đứng lên. Cứ như vậy, dân tộc tôi đã kiên cường, bất khuất, chiến đấu cho đến ngày chiến thắng.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, sau những gian khổ, hy sinh với tinh thần “tất cả cho tiền tuyến”, nhân dân Việt Nam đã giành được độc lập – tự do trọn vẹn sau hơn 100 năm Pháp thuộc, 21 năm Mỹ thuộc. Sự hy sinh của lớp lớp người Việt Nam đã được đền đáp xứng đáng.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, sau 21 năm bị chia cắt, đồng bào tôi đã có thể tự do đi lại giữa hai miền Nam Bắc. Sau 21 năm bị ngăn đôi bởi dòng sông Bến Hải, đất nước tôi đã liền một dải, non sông đã thu về một mối.
Nếu có ai đó hỏi chúng tôi rằng tại sao chúng tôi tự hào. Chúng tôi sẽ nói: Chúng tôi tự hào vì đất nước chúng tôi, vì dân tộc chúng tôi, vì đồng bào chúng tôi kiên cường, bất khuất. Chúng tôi tự hào vì cha ông chúng tôi đã sống, đã chiến đấu hết mình vì độc lập – tự do. Chúng tôi tự hào vì bây giờ nếu có ai đó hỏi chúng tôi tới từ đâu, chúng tôi sẽ trả lời: Chúng tôi là người Việt Nam, không phải Bắc Việt Nam hay Nam Việt Nam, mà chỉ đơn giản là Việt Nam thôi./.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét