Khi đất nước bắt đầu công cuộc đổi mới cuối những năm 1990, chúng ta tuyên bố với thế giới "Việt Nam mong muốn là bạn của tất cả các nước, là thành viên tích cực của cộng đồng quốc tế". Nhưng suốt nhiều năm, chúng ta quan niệm rằng một quốc gia là bạn khi họ hoàn toàn đứng về phía mình, ngược lại tức là thù. Tư duy này vào năm 2000 cơ bản đã lỗi thời, lý do quan trọng nhất là bức màn sắt đã bị gỡ bỏ, thế cục hai phe trên thế giới không còn nữa.
Việc định nghĩa lại khái niệm bạn - thù là nhiệm vụ đặt ra
cho Hội nghị TW8 (Khóa IX). Khi đó, Tổng cục 2 chúng tôi có nhiệm vụ đóng góp ý
kiến, phục vụ Quân ủy Trung ương, Bộ Quốc phòng và lãnh đạo cấp trên. Dù đã có
chính kiến, nhưng tôi rất phân vân, không thể tự đánh giá được. Tôi tìm đến người
mà tôi tin cậy nhất cả về mặt tình cảm, trí tuệ lẫn tầm nhìn chiến lược là Đại
tướng Lê Đức Anh. Thời điểm đó, các ông Lê Đức Anh, Đỗ Mười và Võ Văn Kiệt đều
không còn làm cố vấn, nhưng họ vẫn là chỗ dựa tinh thần và là những người thầy
lớn của tôi.
Khi đặt câu hỏi với ông Lê Đức Anh: "Thưa chú, bức màn sắt
đã rơi xuống rồi, không còn hai phe nữa, thì xác định bạn - thù thế nào
đây?", tôi đã chuẩn bị sẽ nghe ông la rầy, rằng tôi đã đánh mất quan điểm,
mà với người làm tình báo, mất quan điểm là hỏng hết. Trái với lo ngại của tôi,
ông trả lời rất mạnh mẽ: "Chuyện nào có lợi cho đất nước thì mình làm, sự
hợp tác nào đem lại lợi ích cho đất nước thì mình bắt tay, còn cái gì có khả
năng xâm hại đến quốc gia, dân tộc thì mình phải chống, phải hóa giải". Rồi
ông giải thích cặn kẽ từng điểm, chúng ta cần làm gì để "làm bạn với bốn
phương, nhưng không đánh mất mình". Ông Sáu khuyên tôi gặp ông Đỗ Mười và
ông Võ Văn Kiệt. Ông Đỗ Mười nói: "Đúng quá rồi còn gì. Nhưng phải xác định
rõ thế nào là có lợi, thế nào là không có lợi cho đất nước mình". Tôi vào
TP HCM, đem chuyện này hỏi ông Võ Văn Kiệt, ông trả lời không chút do dự:
"Bây giờ mới đặt vấn đề này là chậm rồi".
Cả ba "Ông già lớn" đều cho rằng vấn đề trên là cấp
bách. Sự ủng hộ này tiếp thêm động lực để chúng tôi có chính kiến mạnh mẽ báo
cáo cấp trên. Tôi nhắc lại câu chuyện với sự biết ơn ba ông cố vấn, và cũng để
thấy tầm nhìn xa, sự nhạy bén và thái độ quyết tâm đổi mới của các ông. Dĩ
nhiên tham gia vào việc này còn nhiều cơ quan khác và nhiều người khác, nhưng
theo những gì tôi biết, đó là những người đầu tiên ủng hộ cách tiếp cận mới về
kế sách Bảo vệ Tổ quốc trong tình hình mới.
Khi đó, vấn đề xác định bạn - thù đã tạo ra những ý kiến khác
nhau trong nội bộ, Quân đội cũng không ngoại lệ. Có những tướng lĩnh lão thành
phản ứng với sự thay đổi, phần vì tín điều quá nặng, phần vì chưa đủ thông tin.
Cũng có những người băn khoăn vì chưa thực sự tin tưởng thế hệ tiếp theo sẽ có
quyết sách chính xác và vững vàng. Nhưng việc ông Sáu Dân (tên gọi thân mật của
ông Võ Văn Kiệt), người đã mất bạn đời và hai con trong một ngày vì bom Mỹ mà
còn thấy cần phải thay đổi, thì nhiều người buộc phải hiểu rằng sự thay đổi là
tất yếu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét