Có một quyển sách đã từng viết rằng: “Sự kiêu ngạo đi trước, sự bại hoại theo sau. Và tánh tự cao đi trước sự sa ngã”.Và mỗi người chúng ta chắc hẳn chưa ai là chưa một lần tự mãn về bản thân. Nhưng hậu quả của thói tự mãn thật khôn lường. Có thể nói, điều đáng sợ nhất trên đời là tính tự mãn
Tự mãn là tự lấy làm thỏa mãn về những điều mình đã đạt được, mà không cần phải cố gắng hơn nữa. Người ta thường có một câu ví về sự tự mãn là “ngủ quên trên chiến thắng”. Cậu học trò luôn đạt thành tích cao và đỗ đại học nghĩ mình thật sự giỏi giang mà bước vào đại học tự cho phép mình “vui chơi bù lại những ngày tháng học hành cực khổ”. Đó là hiện tượng tiêu cực mà ta vẫn thường thấy trên các bài báo chỉ về lối sống của sinh viên hiện nay, và cái kết họ nhận được là những lần thi lại, nợ môn, thậm chí là thất nghiệp hàng loạt khi ra trường. Ông chủ doanh nghiệp tự mãn, cho rằng sản phẩm của mình là tốt nhất thị trường và không còn tập trung cho sự nghiên cứu, cải thiện sản phẩm hơn nữa. Công ty Microsoft từng một thời gian “ngủ quên trên chiến thắng” để cho Google và Apple vượt mặt mới kịp thức tỉnh.
Có nhiều nguyên nhân gây
ra thói tự mãn. Cuộc đời là một con đường đua vô tận, lúc nào chúng ta cũng
phải chạy đua với vòng xoay thời gian, vậy mà đôi khi con người chủ quan quên
mất. Mặt khác, đôi lúc xã hội đã quá tâng bốc, khen ngợi một con người, gắn cho
họ mác “thiên tài”, “thần đồng” làm cho họ tự mãn mà quên mất người thành công
chỉ là dựa vào “1% thông minh” còn lại là “99% sự cần cù”. Tự mãn là một tính
xấu có thể giết chết cả cuộc đời còn lại của một người ngay lập tức.
Thói tự mãn khiến ta chủ
quan, ảo tưởng về bản thân, từ đó tụt hậu, trở thành kẻ “ếc ngồi đáy giếng”.
Vì thế, chính bản thân
mỗi người phải có nhận thức đúng đắn : sống là phải cố gắng và không ngừng nỗ
lực từng giây từng phút. Hãy để ước mơ như một vì sao sáng trên cao mà chúng ta
không ngừng vươn tới, luôn dẫn đường cho chúng ta tiến lên phía trước. Gia đình
cũng cần có cách giáo dục đúng đắn, phải dạy cho con cái biết tự chịu trách
nhiệm với bản thân mình. Xã hội cũng phải biết khen, chê có chừng mực, đừng
tâng bốc hoặc vùi dập một con người quá, hãy để cho họ được sống cuộc đời của
chính họ. Là học sinh, mỗi chúng ta cần phấn đấu không ngừng trong học tập,
không nản chí khi thất bại, cũng như không chủ quan, kiêu ngạo trước những
thành tích mà mình đạt được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét