Thứ Hai, 30 tháng 1, 2023

NHỚ ĐÊM MỪNG CHIẾN THẮNG

     Đó là một đêm tuyệt vời, Hà Nội rền vang tiếng pháo, bầu trời đêm rực sáng. Hòa cùng tiếng pháo nổ vang trời là tiếng cười, tiếng hò reo tưởng như không dứt và cả những giọt nước mắt hân hoan.

    Còn nhớ, sau đêm 29-12-1972, cuộc tập kích chiến lược bằng B-52 của không quân Mỹ vào Thủ đô Hà Nội, Hải Phòng và một số địa phương miền Bắc kết thúc với thất bại thuộc về phía Mỹ. Kể từ sau đêm đó, Hà Nội trở lại không khí yên bình, trời đêm không còn dậy lên chuỗi âm thanh chết chóc của bom B-52 rải thảm.
    Hồi đó, người dân Hà Nội được thông tin, Hiệp định Paris về chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam, các bên dự đàm phán ký chính thức ngày 27-1-1973, tức ngày 24 tháng Chạp năm Nhâm Tý.
    Hồi hộp xen lẫn lo âu. Khấp khởi chờ đợi chen với khắc khoải. Người Hà Nội nói riêng và người dân miền Bắc nói chung từ gần một tháng trước âm thầm chuẩn bị cho việc đón chào chiến thắng. Từ đầu giờ chiều, phố phường Hà Nội chợt như chùng xuống. Đường phố như vắng hẳn đi, người xe cũng ít ra phố. Sau này, tôi mới được biết, sở dĩ có sự vắng vẻ khác thường ấy bởi đó là khoảng thời gian nhà nhà, người người nín thở hướng về Paris, hướng về chính nghĩa sẽ thắng phi nghĩa mà yên lặng ở trong nhà chờ đợi. Lặng thầm kìm nén để sẵn sàng cho sự ào lên vui sướng.
    Tôi còn nhớ, trong khoảng thời gian chờ đợi ấy, những ai chưa trở về nhà thì mau chóng thu xếp công việc để về nhà. Những ai đang ở xa Thủ đô thì lòng hướng về Hà Nội.
    Tôi đứng trước cửa nhà, ngóng mắt nhìn đường phố. Còn ở trong nhà, bố tôi rút lên tầng 2. Ông trùm chăn, phủ phục trên giường, kiểu như một người bị ốm đang phải xông vậy. Chả là, bố tôi được phân phối chiếc đài bán dẫn của Trung Quốc. Bấy giờ, ông ôm chiếc đài để nghe tin về kết quả ký kết Hiệp định Paris. Cứ thế suốt mấy giờ liền, ông không dám rời khỏi giường, tức là không dám rời chiếc đài bán dẫn, vì chỉ sợ lúc vừa rời nó thì có tin đến lại không nghe được. Ai cũng muốn là người đầu tiên, là người sớm nhất được reo lên và được báo tin chiến thắng cho mọi người.
    Tôi đứng trước cửa nhà, chẳng dám đi đâu. Mắt nhìn ra đường phố nhưng tai tôi hướng lên tầng 2. Tôi chờ đợi giọng nói của bố vọng xuống.
    Mẹ tôi, rồi chị tôi mấy lần gọi, mấy lần ra cửa nhắc tôi vào ăn cơm. Hồi đó, tôi mới 15 tuổi, cái tuổi chưa đói đã đòi ăn, vậy mà bữa ấy tôi không thấy đói. Tôi vẫn đứng trước cửa nhìn đường phố và tai hóng lên tầng 2.
    Đâu như khoảng 8 giờ tối thì phải. Ban đầu còn lẹt đẹt, sau đó mấy tràng pháo nổ ran. Hàng xóm nhà tôi chắc rất tự tin vào kết quả đàm phán nên đốt trước mấy bánh pháo để lấy không khí.
    Rồi cả thành phố rền vang tiếng pháo. Tôi chẳng đợi tiếng reo vang của bố nữa. Tôi với tay vào sau cánh cửa. Chỗ ấy tôi đã treo sẵn bánh pháo Bình Đà mà sau rất nhiều lần xin mẹ một, hai hào mới đủ tiền mua được. Định bụng để dành đến Tết mới đốt nhưng hôm ấy, với tin mừng ký kết Hiệp định Paris, tôi cùng với người dân thành phố đốt pháo để chào mừng!
    Hòa cùng tiếng pháo nối nhau nổ vang quanh khu nhà tôi, dường như cả Hà Nội cùng reo: “Chiến thắng rồi!”, “Hiệp định Paris được ký kết rồi!”.
    Người Hà Nội 50 năm trước đã có một đêm không ngủ như thế. Họ cùng thức với chiến thắng, cùng reo hò với chiến thắng và hân hoan trong tiếng pháo reo vang ngỡ không hề dứt.
ST

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét