Thứ Năm, 2 tháng 7, 2020

Suy ngẫm về “Ai cũng gù, mình thẳng lưng sẽ thành khuyết tật”!?




Đã gần 2 năm trôi qua (7.2018) kể từ ngày xảy ra vụ việc, đã có hàng loạt cán bộ, đảng viên bị thi hành kỉ luật và cay đắng thay, trong vụ việc xấu hổ và đau xót này, xuất hiện hình ảnh tươi cười của một số bị cáo trước cửa tòa và câu nói “nổi tiếng” của một bị cáo khác.

Về “nụ cười” của họ, có lẽ không ai giải thích nổi vì sao họ lại có thể cười tươi như thế nhỉ? Bó tay chấm com! Còn câu nói “nổi tiếng” của của bị cáo Diệp Thị Hồng Liên (cựu trưởng phòng khảo thí) tại phiên tòa xét xử sơ thẩm: “Ai cũng gù, mình thẳng lưng sẽ thành khuyết tật" khiến ai ai khi nghĩ về đức tính trung thực trong khi thi và trong cuộc sống đầy gian truân hiện nay. Dẫu biết rằng, sự giả dối vẫn đang tồn tại trong nhiều ngành nghề và trong xã hội, song chỉ có sự chính trực mới có thể tồn tại, dân tộc Việt Nam không có truyền thống giả dối, bệnh giả dối là mối nhục lớn của mỗi người, mỗi gia đình và dòng tộc. Giả dối là “mối nhục lớn” nhưng chúng ta đang phải sống chung với sự giả dối dù trong sâu thẳm, mỗi người đều khao khát được sống trung thực với mọi người, trung thực với chính mình. Thế nhưng ai cho họ sự trung thực? Làm sao có thể sống trong sự trung thực khi xung quanh tràn lan sự lọc lừa, dối trá?
Và một thực tế có lẽ ai cũng thấy, khi cái bào thai mới ba tháng tuổi là em ngo ngoe trong bụng đã thấy mẹ vo vo tờ “polime” dúi vào tay ông bác sĩ để mua lấy câu trả lời lách luật: “Cháu đái ngồi (con gái) hay đái đứng (con trai)?”. Ngày em chào đời, hình ảnh đầu tiên mà em nhận thấy bà em gấp gấp tờ “polime” đút vào tay cô hộ lý để “tắm cho cháu nhẹ nhàng”. Hai tuổi, em đi mẫu giáo, ba em cầm cuốn “Sổ vàng” mặt ghệt như người vừa bị trấn lột. 6 tuổi, em đi học. Đó là cuộc đua chạy trường, chạy lớp mà phương tiện là những chiếc “phong bì” lặc lè vì nặng... Và cho khi em chết, con em sẽ làm như bố em làm ngày ông em mất: Lo lót cái phong bì để có chỗ nằm trong nghĩa địa.
Hành trình làm người là hành trình giả dối?
Thạch Sanh 3 lần bị phản bội vẫn ơn Lý Thông như một ân nhân. Mị Châu mất đầu vẫn giữ niềm tin ở tên gian ngoại bang Trọng Thủy. Cô Tấm ba lần bị lừa vẫn tin ở tình yêu thương nơi mụ dì ghẻ độc ác. Dân tộc Việt Nam không chỉ trung thực mà thành thực đến ngây thơ. Sự dối trá đến với dân tộc ta từ bao giờ? Ai đầu têu và nuôi dưỡng sự dối trá này? Sống trong đảo người gù, ai thẳng lưng là dị dạng. Nếu không muốn bị coi là dị dạng, bị cộng đồng xua đuổi đương nhiên không gù cũng phải còng xuống thành gù. Ai cho họ thẳng lưng? Ai cho họ trung thực? Có nơi đâu mà sự trung thực bị coi như một nhược điểm, thậm chí ngu xuẩn, điên rồ?
Dù muốn có một kỳ thi trung thực nhưng làm sao trung thực được khi bên cạnh tiếng sột soạt mở bài dưới sự che chở của giám thị? Cả việc phải làm đề thi này cũng lại là một lần nữa phải nói dối bằng những lời sáo rỗng, không phải của mình bởi nếu viết suy nghĩ trung thực, chắc chắn 0 điểm.
Nhưng may mắn thay, được sống một cuộc sống trung thực đang, đã và mãi là khát vọng lớn nhất của nhân loại. Và thời gian cứ trôi qua, giờ đây lại thấy câu “Ai cũng gù, mình thẳng lưng sẽ thành khuyết tật" được nói tại một phiên tòa hình sự. BUỒN! ĐAU! và THẤT VỌNG!
Bao giờ tới lúc sống ở chốn thẳng ngay, ai khom lưng (nhân cách) sẽ là người dị dạng (tâm hồn)?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét