Đất nước Việt Nam là đất nước của vùng tâm bão với lịch sử liên tiếp chống giặc ngoại xâm rất đỗi quật cường. Những con người Việt Nam đẹp như hoa hồng, cứng như sắt thép, sẵn sàng dâng hiến cuộc đời mình vì độc lập tự do cho tổ quốc. Cũng chính những con người ấy họ đã viết lên bản anh hùng ca chói lọi nhất trong lịch sử chống thực dân pháp và đế quốc Mĩ.
Rời vòng tay yêu thương của gia đình, các anh - những người chiến sĩ mang trên vai gánh nặng non sông, từ giã những người thân yêu nhất của mình để ra tiền tuyến, nơi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết là vô cùng mong manh. Nhưng vượt lên tất cả, khi cuộc chiến không còn có thể nhân nhượng, hưởng ứng lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến của Bác Hồ, toàn thể dân tộc Việt Nam đã đứng lên.
Ngoài tiền tuyến, các anh đã chiến đấu không ngơi nghỉ, nhưng bên cạnh đó là những khoảng lặng không tên. Ở đó, các anh vốn là những người xa lạ, nhưng chẳng hẹn mà quen nhau, xem nhau như tri kỷ, vì các anh cùng chung cảnh ngộ và lý tưởng chiến đấu.
Tình đồng chí, đồng đội ở các anh thật cảm động biết bao, nét đẹp đó đã đi vào những câu thơ bất hủ trong bài "Đồng chí" của nhà thơ Chính Hữu:
"Áo anh rách vai, quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay"
Vẻ đẹp của các anh còn được thể hiện ở thái độ, tư thế hiên ngang trước sức mạnh của quân thù. Trong sâu thẳm trái tim người lính là lòng nhiệt tình cách mạng, ý chí chiến đấu bất khuất kiên cường. Ở hậu phương, có bóng hình người mẹ, người vợ vẫn ngày ngày đợi chờ các anh, để rồi lại giấu nỗi đau vào tim khi được tin các anh mãi mãi không trở về.
Vẫn biết chiến tranh là có mất mát hy sinh, vết thương thịt da có thể lành lặn, nhưng vết thương trong lòng sẽ mãi còn với thời gian.
Giờ đây chiến tranh đã lùi vào dĩ vãng, nhưng mỗi tấc đất của quê hương đã chứa đựng tâm hồn và thể xác của các anh, để bây giờ chúng tôi, những người thanh niên Việt Nam được sống trong hòa bình, ấm no và hạnh phúc. Các anh là những người hát bè trầm để đất nước vươn tới đỉnh bè cao. Một ngôi sao xa long lanh nước mắt, một nụ cưòi em nhỏ mới sinh, một sườn núi xanh, một nấm mồ năm trong bát ngát, em muốn biết tên anh người liệt sỹ vô danh đã làm nên tổ quốc. Mười nghìn bát hương, mười nghìn đồng đội còn mười nghìn nữa, 10 nghìn đồng đội nằm dải ở Trường Sơn, 10 nghìn đơn côi nằm trong cõi vắng, 10 nghìn khát vọng được về bên nhau. Vâng! các anh – những con người đã vì cuộc sống hoà bình, vì nụ cười của lớp trẻ thơ của chung ta hôm nay đã ngã xuống nơi đây để đất được hồi sinh, để dòng nước mát thêm ngọt lành.
Chúng em kính dâng lên các anh vòng hoa nghĩa tình tại nghĩa trang liệt sĩ trong buổi chiều 27 tháng 7 lộng gió, những ngọn nến lung linh sẽ được thắp lên, thể hiện lòng tri ân sâu sắc nhất của chúng tôi đến những người đã chiến đấu hết mình cho Tổ quốc Việt Nam thân yêu.
Ngày hôm nay được học tập vui chơi dưới bầu trời hoà bình, chúng cháu luôn nhắc nhở nhau phải biết ơn sự hy sinh của các bậc cha anh và luôn cố gắng phấn đấu tiếp bước cha anh rèn đức luyện tài, tu dưỡng mọi mặt luôn phấn đấu là con ngoan trò giỏi, đội viên tốt, cháu ngoan Bác Hồ, xứng đáng với sự hy sinh cảu các anh hùng liệt sỹ nơi đây.
Xin được kính cẩn nghiêng mình trước những linh hồn đời đời bất diệt mãi mãi vinh quang.
bài viết rất ý nghĩa
Trả lờiXóa