Thời gian qua,
việc đảm bảo quyền con người nói chung, quyền tự do ngôn luận, tự do báo
chí nói riêng ở nước ta đã đạt được những kết quả hết sức quan
trọng, được cộng đồng quốc tế công nhận. Tuy nhiên, bất chấp những thành
quả ấy, các thế lực thù địch, phản động lại cố tình xuyên tạc, vu khống Việt Nam vi phạm quyền tự do ngôn luận, tự do báo
chí.
Các thế lực thù địch ra sức phê phán, xuyên tạc Việt Nam ngăn cản tự do ngôn luận, tự do bày tỏ chính kiến, là kẻ thù của tự do báo chí trên mạng. Các thế lực thù địch cho rằng: Nhà nước Việt Nam hạn chế nghiêm trọng tự do biểu đạt, tự do báo chí, tự do internet, bao gồm bắt và truy tố tùy tiện những người chỉ trích chính quyền, kiểm duyệt, đóng các trang mạng, ra các luật về hành vi phi bảng mang tính chất hình sự; “chính quyền, dưới chế độ cai trị độc đảng của Đảng Cộng sản Việt Nam, xiết chặt vòng kiềm tỏa các quyền tự do biểu đạt, tự do lập hội, nhóm họp ôn hòa, tự do đi lại và tự do tôn giáo”, hay “Chính phủ Việt Nam đã sử dụng lực lượng 47 với khoảng 10.000 chiến binh mạng nhằm chống lại cái mà Chính phủ Việt Nam gọi là lực lượng phản động trên mạng, tức những thông tin chỉ trích Chính phủ”,… Điển hình như vụ việc xảy ra vào năm 2018, trên trang mạng Dân luận và nhiều hãng thông tấn, báo chí phương Tây đã tán phát “Bản lên tiếng về quyền được nói và nghe sự thật”. Văn bản này do những tổ chức xã hội mạng phi pháp và một số cá nhân tự xem mình là người “bất đồng chính kiến” ký. Điều đáng chú ý là có nhiều trang mạng và các cá nhân ở nước ngoài đã hùa theo “Bản lên tiếng...” mà về bản chất là sự xuyên tạc, phủ nhận quyền tự do ngôn luận, báo chí, internet ở Việt Nam.
Các đối tượng còn ngộ
nhận quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí là quyền tuyệt đối nhằm kích động,
tẩy chay và trả đũa nhau khốc liệt, kế cả bôi nhọ, chống đối chế độ xã hội, đặc
biệt thông qua livestream “bẩn” trên mạng xã hội. Thúc đẩy thành lập một số tổ
chức nhân danh văn chương, báo chí đề chống đối chể độ xã hội, đấy thành lập
một số tổ xuyên tạc Nhà nước bắt, bỏ tù nhà báo độc lập. Với các tổ chức như
“Văn đoàn độc lập”, “Hội nhà báo độc lập”, “Nhà báo độc lập”. “Phóng viên không
biên giới” để đấu tranh cho cái gọi là tự do ngôn luận. Đưa ra bảng xếp hạng
sai lệch về tự do báo chí ở Việt Nam; gây sức ép đòi thả tự do cho các đổi
tượng bị cơ quan chức năng bắt giữ do vi phạm pháp luật Việt Nam mà họ gọi là
bắt, bỏ tù “nhà báo báo độc lập”, “Blogger”…
Thực tế cho thấy, các thế
lực phản động, thù địch đã cố tình lờ đi thực tiễn chính trị - pháp lý trong
quá trình thực thi quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí ở các quốc gia trên thế
giới. Chúng nhấn mạnh, cường điệu quyền tự do một chiều mà lờ đi nghĩa vụ của
cá nhân, tổ chức cũng như các hậu quả xấu mà các hành vi đó gây ra cho xã hội.
Chúng cố tình không đề cập quy định pháp luật của các quốc gia, trong đó có
Việt Nam, về hướng dẫn thực thi quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí một cách
phù hợp. Đối
với Đảng và Nhà nước Việt Nam, quyền tự do ngôn luận, báo chí không chỉ là
quyền cần phải bảo đảm mà còn là một động lực cho sự phát triển của xã hội. Sự
phát triển toàn diện kinh tế xã hội của Việt Nam thời gian qua cho thấy những
cáo buộc Việt Nam không tôn trọng nhân quyền, thiếu tự do báo chí là vô căn cứ.
Việt
Nam đảm bảo quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí
- Tôn trọng, bảo vệ,
thúc đẩy quyền con người, trong đó có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí là
quan điểm xuyên suốt, nhất quán của Đảng, Nhà nước ta.
Trong đó, báo chí là
diễn đàn của nhân dân, là cầu nối giữa Đảng, Nhà nước với nhân dân, để nhân dân
trình bày những tâm tư, tình cảm, nguyện vọng của mình, thông qua đó báo chí
thực hiện chức năng phản biện xã hội, đề xuất những ý kiến tâm huyết đối với
Đảng, Nhà nước, định hướng dư luận trong quá trình xây dựng đường lối, chủ
trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, góp phần thúc đẩy phát
triển kinh té, văn hóa, xã hội, bảo đảm an ninh, quốc phòng, trật tự và an toàn
xã hội.
Trong những năm qua,
Nhà nước Việt Nam đặc biệt quan tâm xây dựng và hoàn thiện hệ thống pháp luật
bảo đảm tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do thông tin. Điều này được thể hiện trong Hiến pháp năm 2013 và
được thể chế hóa trong các bộ luật liên quan như Luật Báo chí năm
2016, Luật Tiếp cận thông tin năm 2016, Luật An ninh mạng năm 2018 và nhiều văn
bản pháp luật khác. Cụ thể: Điều 25, Hiến
pháp năm 2013 quy định: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo
chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền
này do pháp luật quy định”. Hay khoản 1, Điều 3, Luật Tiếp cận thông
tin năm 2016 cũng khẳng định: “Mọi công dân đều bình đẳng, không bị
phân biệt đối xử trong việc thực hiện quyền tiếp cận thông tin”. Bên
cạnh đó, Luật Báo chí năm 2016 và Luật Tiếp cận thông tin năm 2016 cũng quy
định rõ trách nhiệm của Nhà nước trong việc tạo điều kiện thuận lợi để công dân
thực hiện quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận trên báo chí; bảo đảm mọi công
dân đều bình đẳng, không bị phân biệt đối xử trong việc thực hiện quyền tiếp
cận thông tin; bảo đảm cung cấp thông tin chính xác, đầy đủ, kịp thời, minh
bạch, thuận lợi cho công dân.
Tính đến năm 2022, cả
nước có 127 cơ quan báo, 670 cơ quan tạp chí (có 327 tạp chí lý luận chính trị
và khoa học, 72 tạp chí văn học nghệ thuật), 72 cơ quan đài phát thanh, truyền
hình, 77 kênh phát thanh trong nước, 194 kênh truyền hình (7 kênh truyền hình
thiết yếu quốc gia, 63 kênh truyền hình thiết yếu địa phương), 57 kênh nước
ngoài. Nhân sự hoạt động trong lĩnh vực báo chí có khoảng 41.000 người, trong
đó, khối phát thanh, truyền hình xấp xỉ 16.500 người. Số liệu thống kê của Bộ Thông tin và Truyền thông cũng
cho thấy, tính tới tháng 9/2022, số lượng người dùng Internet ở Việt Nam là
khoảng 70 triệu người, tăng 0,8% trong giai đoạn 2020 - 2021 (chiếm hơn 70% dân
số); số người sử dụng mạng xã hội ở Việt Nam là gần 76 triệu người, tăng gần 10
triệu người trong vòng 1 năm (tương đương 73,7% dân số). Với con số này, Việt
Nam là quốc gia có lượng người dùng Internet cao thứ 12 trên toàn thế giới và
đứng thứ 6 trong tổng số 35 quốc gia/vùng lãnh thổ khu vực châu Á. Người dùng
Việt Nam dành trung bình tới gần 7 giờ mỗi ngày để tham gia các hoạt động liên
quan tới Internet và tỉ lệ người dùng Internet ở Việt Nam sử dụng Internet hàng
ngày lên tới 94%. Vậy vì sao trong số 70 triệu tài khoản Facebook
của người Việt chỉ có một số rất ít người, như Hồ Văn Hải, Vũ Quang Thuận,
Hoàng Đức Bình, Phạm Đoan Trang,… bị ra tòa? Đó là vì họ đã vi phạm pháp luật.
Thực
tế là Nhà nước Việt Nam chỉ xét xử những ai lấy danh nghĩa nhà báo nhưng có
hành vi cố tình vi phạm pháp luật, lợi dụng “tự do báo chí”, “tự do ngôn luận”,
để tuyên truyền, tán phát tài liệu, các bài viết có nội dung xấu độc phá hoại
an ninh quốc gia, gây mất an toàn xã hội, kích động bạo lực, ảnh hưởng tiêu cực
đến đạo đức, lối sống, truyền thống, văn hóa, lịch sử đất nước, con người Việt
Nam. Chẳng hạn Hồ Văn Hải
với trang blog và tài khoản Facebook đã đăng nhiều bài viết bôi nhọ, xuyên tạc
đường lối, chủ trương của Đảng và Nhà nước; Vũ Quang Thuận và Nguyễn Văn Điển
đã đăng tải nhiều video/clip lên internet, phỉ báng chính quyền, phao tin bịa
đặt, xuyên tạc sự thật. Hoàng Đức Bình vi phạm tội “Chống người thi hành công
vụ”; “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền,
lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” trong vụ “biểu tình bất bạo động” đòi
đuổi Formosa,
tụ tập đông người cố tình gây ách tắc Quốc lộ 1A đoạn qua Hà Tĩnh, Nghệ An vào
tháng 5/2017. Phạm Thị Đoan Trang với hàng
loạt các hành vi như viết hàng trăm tài liệu nội dung xuyên tạc, phản động;
thực hiện trên 50 lượt trả lời phỏng vấn các đài báo nước ngoài; viết, tán phát
10 cuốn sách có nội dung tuyên truyền xuyên tạc thực trạng dân chủ, nhân quyền
tại Việt Nam, đả phá, bôi nhọ lãnh đạo Đảng, Nhà nước, hướng dẫn "kỹ
năng", cách thức đối phó với cơ quan An ninh như Cẩm nang truyền thông”,
“Cẩm nang pháp lý dành cho các bạn hoạt động xã hội”, “Từ facebook xuống
đường”. “Anh Ba Sàm”, “Bầu cử phi dân chủ ở Việt Nam”, “Chính trị bình dân”,
“Toàn cảnh thảm họa môi trường Formosa ở Việt Nam”, “Phản kháng phi bạo
lực”,"Học chính sách công qua chuyện luật khu”... kích động lật đổ chế độ;
huy động các đối tượng phản động của VOICE ở trong nước thành lập trang fanpage
“Nhà xuất bản Tự do” nhằm xuất bản các đầu sách “nâng cao dân trí” cho giới Dân
chủ Việt. Với sự tài trợ của VOICE, Phạm Thị Đoan Trang cùng đám đàn em trong
nhóm “Green Trees” gồm: Cao Vĩnh Thịnh, Nguyễn Trường Thịnh, Trần Vũ Anh Bình,
Hoàng Thành Nhân, Đặng Vũ Lượng, Nguyễn Đình Hà tổ chức in lậu hàng ngàn cuốn
sách... vi phạm tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt
Nam quy định tại Điều 88 Bộ luật Hình sự 1999 và Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên
truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ
nghĩa Việt Nam quy định tại Điều 117 Bộ luật Hình sự 2015…
- Mọi
quyền tự do, trong đó có tự do ngôn luận, tự do báo chí đều phải có giới hạn
nhất định.
Tự do ngôn luận, tự do
báo chí, tự do thông tin được xem là nguyên tắc bản cho một nền dân chủ, nhưng
không vì thể mà quyên tự do báo chí, tự do ngôn luận hay tự do thông tin không
chế; các quyền này không được cộng đồng quốc tế thừa nhận là quyền tuyệt
đối. Điều 19 Công ước về các quyền dân sự
và chính trị năm 1966 khẳng định: “Việc thực hiện quyền tự do ngôn luận
có thể phải chịu một số hạn chế nhất định và những hạn chế này cần được quy
định bởi pháp luật, nhằm: a) Tôn trọng các quyền hoặc uy tín của người khác; b)
Bảo vệ an ninh quốc gia hoặc trật tự công cộng, sức khỏe hoặc đạo đức của xã
hội”. Như vậy, quyền tự do ngôn luận không phải là tự do tuyệt đối.
Hay tại Khoản 2, Điều 29 Tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền năm 1948 cũng đã nêu rõ:
“Trong khi hành xử những quyền tự do của mình, ai cũng phải chịu những giới hạn
do luật pháp đặt ra nhằm bảo đảm những quyền tự do của người khác cũng được
thừa nhận và tôn trọng, những đòi hỏi chính đáng về đạo lý, trật tự công cộng
và an lạc chung trong một xã hội dân chủ cũng được thỏa mãn”. Rõ ràng, trong
một số trường hợp nhất định, tự do ngôn luận có thể xung đột với các giá trị
hay quyền chính đáng khác.
Mỗi quốc gia, tùy
thuộc vào điều kiện và bối cảnh cụ thể mà đưa ra những giới hạn nhất định đối
với việc thực hiện tự do ngôn luận của công dân. Ở Mỹ, giới hạn của tự do
ngôn luận được thể hiện chủ yếu qua án lệ của các tòa án, đặc biệt là Tòa
án Tối cao Hoa Kỳ, cho phép chính quyền ngăn chặn và trừng phạt các phát ngôn
có tính chất khiêu dâm, tục tĩu, phỉ báng, xúc phạm và gây hấn, mà không bị xem
là vi hiến. Ở Pháp, pháp luật về tự do ngôn luận đưa ra các giới hạn, chế tài
nghiêm khắc trừng trị hành vi lạm dụng quyền tự do ngôn luận làm ảnh hưởng tới
quyền, lợi ích hợp pháp của người khác, bao gồm việc bảo vệ nhân phẩm con
người, chống lại việc vu khống, bôi nhọ; chống phân biệt chủng tộc, tôn giáo;
chống kích động bạo lực, gây hận thù (Luật Tự do báo chí, năm 1881); chống lại
việc xâm phạm đời tư (Bộ luật Dân sự); cấm xuất bản một số tài liệu liên quan
đến an ninh quốc gia (Luật Hình sự); việc bày tỏ quan điểm cá nhân trên mạng
internet cũng chịu sự điều chỉnh của Luật Tự do báo chí. Các nước như Italia, Tây Ban Nha, Thổ Nhĩ Kỳ cũng hình sự hóa các
hành vi phỉ báng, xúc phạm danh dự của tổng thống hay các thành viên hoàng gia.
Bên cạnh đó, trong nỗ lực chung nhằm ngăn chặn tình trạng lợi dụng tự do ngôn
luận để phát ngôn thù địch, tiêu cực trên internet, Liên minh châu Âu (EU) đã
ban hành Bộ Quy tắc ứng xử trên internet với sự cam kết hành
động của bốn doanh nghiệp mạng lớn nhất thế giới bao gồm Facebook, Twitter,
Youtube và Microsoft. Rõ ràng, trong bất cứ chế độ chính trị nào cũng không thể
có tự do ngôn luận tuyệt đối, các quốc gia đều xử lý nghiêm khắc hành vi lợi
dụng tự do ngôn luận; đề cao tự do ngôn luận phải vì lợi ích chung, không phải
là sự tuyệt đối hóa tự do cá nhân, không thể lợi dụng tự do ngôn luận để viết,
nói, xuyên tạc với ý đồ xấu, bất chấp luân lý và luật pháp.
Thấy rằng, việc Việt
Nam xây dựng và hoàn thiện khung pháp lý bảo đảm quyền tự do ngôn luận, bảo đảm
nguyên tắc báo chí, nhà báo hoạt động trong khuôn khổ nháp luật và được Nhà
nước bảo hộ nhưng không ai được lạm dụng quyền tự do báo chí, quyền tự do ngôn
luận trên báo chí để xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp
của tổ chức và công dân là hoàn toàn phù hợp với các chuẩn mực quốc tế về quyền
con người và kinh nghiệm thực tiễn ở nhiều nước. Luật pháp nghiêm cấm các hành vi lợi dụng quyền tự do này để viết bài vu
khống, bôi nhọ danh dự cá nhân.
Tự do ngôn luận, tự do
báo chí là những quyền cơ bản của con người cần được tôn trọng và bảo đảm. Tuy
nhiên, ở bất kỳ quốc gia nào, tự do ngôn luận, tự do báo chí cũng phải nằm
trong khuôn khổ pháp luật nhằm tránh hiện tượng bị lợi dụng, gây phương hại đến
quyền, lợi ích của cá nhân khác, đến đạo đức xã hội, trật tự công cộng và an
ninh quốc gia. Với sự phát triển của công nghệ thông tin, internet và mạng xã
hội đã trở thành công cụ thể hiện quyền tự do ngôn luận của đông đảo người
dân, điều này đặt ra nhiều vấn đề về xã hội và pháp lý, trong đó có việc quản
lý thông tin trên không gian mạng hiện nay. Cũng cần phải nhìn nhận một
cách khách quan rằng việc thực hiện các quyền tự do nói chung, quyền tự do ngôn
luận nói riêng phải luôn gắn chặt với nghĩa vụ và trách nhiệm công dân. Nhà
nước Việt Nam luôn quan tâm chăm lo thực hiện tốt quyền tự do cơ bản của con
người, của công dân, trong đó có tự do ngôn luận, nhưng đi kèm với đó phải là
kỷ luật, kỷ cương, pháp luật. Tạo mọi điều kiện tốt nhất để công dân thực hiện
quyền tự do, trong đó, có tự do ngôn luận nhưng với những hành vi lợi dụng tự
do ngôn luận để làm những điều trái luật, làm phương hại danh dự, nhân phẩm
người khác; gây tổn hại đến lợi ích của quốc gia, dân tộc… thì phải nghiêm trị
theo pháp luật.
Tự do là vấn đề Việt Nam rất tôn trọng; nhưng tự do phải trong khuôn khổ của pháp luật; điều này ở các nước đều như vậy.
Trả lờiXóa