Trong
chiến lược chống phá Việt Nam hiện nay, các thế lực thù địch trong và ngoài
nước tập trung vào chống phá Đảng, chế độ và hệ tư tưởng. Trong đó, tự do ngôn
luận, báo chí đang là một mục tiêu xuyên tạc, bôi nhọ của chúng. Nhiều hãng
thông tấn, báo chí nước ngoài và không ít trang web trong và ngoài nước rêu
rao: ở Việt Nam “Không có tự do ngôn luận, tự do báo chí”; “Việt Nam kiểm
soát và bóp nghẹt quyền tự do báo chí, tự do internet”; Hà Nội “bắt
bớ nhiều blogger”, v.v. Điển hình như: Báo cáo nhân quyền thế giới hàng
năm của Anh, Úc;
Nghị quyết của Nghị viện EU; Báo cáo thường niên, thông cáo
báo chí của các tổ chức quốc tế; Báo cáo của tổ chức Phóng viên không biên
giới (RSF), của tổ chức Ủy ban bảo vệ nhà báo (CPJ), v.v. Năm 2019, mặc dù
không thể không thừa nhận Việt Nam đã có “tiến bộ về dân chủ, nhân quyền”,
nhưng vẫn xuyên tạc tình hình, vu cáo Nhà nước vi phạm “tự do báo chí”, “đàn
áp, bắt giữ trái phép các blogger”, v.v. Họ cố tình đưa ra những nhận định,
đánh giá sai lệch, thiếu khách quan về tình hình tự do báo chí để vu cáo Việt
Nam vi phạm dân chủ, nhân quyền hòng hạ thấp uy tín nước ta trên trường quốc
tế.
Đó
là xuyên tạc khái niệm tự do báo chí; viện dẫn các quy định của luật pháp quốc
tế và luật pháp Việt Nam về tự do báo chí, nhưng cố tình lờ đi những quy định
và điều khoản nghĩa vụ kèm theo rồi tán phát qua internet, mạng xã
hội làm cho nhiều người hiểu lầm rằng “tự do báo chí” là một quyền tuyệt
đối, không có bất cứ một hạn chế nào. Bằng nhiều hình thức khác nhau, các đối
tượng còn tác động đến Quốc hội Mỹ và các nước phương Tây, các tổ chức
quốc tế thông qua các dự luật, nghị quyết, báo cáo thường niên,... với nội dung
xuyên tạc tình hình dân chủ, nhân quyền, tự do báo chí ở Việt Nam, vu cáo Việt
Nam “vi phạm tự do ngôn luận, tự do báo chí”. Một số phần tử còn tác động vào
các chính khách cực đoan trong Quốc hội Mỹ, Anh, Canađa,… tổ chức điều trần,
hội thảo, xuyên tạc tình hình tự do ngôn luận, tự do báo chí ở Việt Nam nhằm
tác động Liên hợp quốc ra nghị quyết bất lợi đối với nước ta. Trên lĩnh vực báo
chí, một số đối tượng còn thành lập các câu lạc bộ, các diễn đàn trên mạng dưới
chiêu bài “tự do ngôn luận, tự do báo chí” để tập hợp lực lượng, hình thành các
tổ chức chống phá Đảng, Nhà nước Việt Nam.
Theo
thống kê, tính đến năm 2016, cả nước có 857 cơ quan báo chí, gồm: 199 cơ quan
báo chí in, 658 tạp chí (trong đó có 105 báo, tạp chí điện tử); 01 hãng thông
tấn quốc gia; 67 cơ quan phát thanh truyền hình. Hầu hết các bộ, ban, ngành,
đoàn thể chính trị, xã hội đều có báo, tạp chí hoặc trang thông tin, báo điện
tử. Báo chí thực sự trở thành cầu nối giữa Đảng, Nhà nước với nhân dân; một
kênh thông tin quan trọng tạo ra sự đồng thuận xã hội, thúc đẩy công cuộc xây
dựng, phát triển đất nước. Hơn thế nữa, báo chí còn là phương tiện để người dân
kiểm tra, giám sát thực thi pháp luật và đóng góp ý kiến phản biện đối với các
chính sách, pháp luật của Nhà nước; là công cụ bảo vệ lợi ích xã hội, quyền và
lợi ích chính đáng của người dân. Song chúng lại vu cáo Nhà nước Việt Nam “ bóp
nghẹt” quyền tự do báo chí của nhân dân.
Báo
chí là một lực lượng chính trị quan trọng đấu tranh với tệ tham nhũng, đưa ra
công luận những vụ việc, cán bộ có hành vi tham nhũng. Đồng thời, phân tích làm
rõ nguyên nhân khách quan, chủ quan, những nguyên nhân từ các quy định trong
chính sách, pháp luật của Nhà nước, góp phần diệt trừ tận gốc tệ nạn này. Tự do
ngôn luận báo chí đối với các chế độ xã hội và nhà nước là một điều kiện bảo
đảm quyền con người. Hơn thế nữa còn là một điều kiện quan trọng để phát triển
xã hội về các mặt, từ tư tưởng, chính trị đến kinh tế, xã hội và văn hóa. Một
xã hội không có tự do ngôn luận, báo chí, như có người nói - đó là “một xã hội
đã chết lâm sàng”. Tự do ngôn luận, báo chí của người dân Việt Nam đã được hiến
định bảo đảm bằng một hệ thống pháp luật minh bạch. Mọi luận điệu xuyên tạc
quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của Việt Nam cần phải bị bác bỏ, lên án./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét