Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2023

NHỮNG VỆT SÁNG CUỐI TRỜI


 Buổi tối mùa hè hồi thơ bé của tôi thường gắn liền với bầu trời đêm đen thẫm rắc đầy những vì sao lấp lánh. Nó tràn ngập nhiều điều bí ẩn và diệu kỳ trong tâm tưởng của một đứa trẻ lên mười như tôi ngày ấy.

Ngoài lúc dán tai nghe cái radio bé tí và luôn rột rẹt thì tôi thường nằm chỏng chân trên chiếc chõng tre kê giữa sân mà cãi nhau với đứa em xem đứa nào nhìn ra chòm sao Thần nông có cây gầu sòng đang tát nước và con vịt đang bơi cạnh dòng sông Ngân Hà một cách nhanh nhất. Thông thường, để dẹp màn cãi cọ bất phân thắng bại ấy, mẹ tôi sẽ kể một câu chuyện khác liên quan đến những vệt sáng đang lóe lên phía chân trời xa. Đấy là những tia chớp mang đến cho bầu trời đêm thứ ánh sáng chói lóa soi rõ một khoảng trời có những cụm mây đủ hình thù kỳ bí trong chốc lát. Kể cả khi trời không có cơn mưa thì phía chân trời cũng luôn có những vệt sáng đầy hấp dẫn như thế. Lúc trời sắp mưa giông thì khác hẳn, những vệt sáng sẽ dữ dội và mãnh liệt hơn nhiều, nó giống y như những ánh dao tóe lửa rạch nát cả bầu trời đêm đen thẫm.
Bầu trời với chúng tôi khi ấy vô cùng hấp dẫn và đầy ao ước khi câu chuyện mẹ kể hệt như trong chuyện cổ tích. Chúng tôi khoái nhất khi mẹ bảo những ánh sáng chớp lòe rực rỡ ấy phát ra từ cửa của một cái kho lớn chứa đầy vàng bạc châu báu của thiên đình. Vàng bạc trong đó chất cao thành đống, có vô vàn những cục nhỏ xinh như viên sỏi cuội, rồi có cả những cục to lớn như cái cối đá tảng. Nhiều vàng thế nên mỗi khi cánh cửa mở, ánh sáng tỏa ra mới rực rỡ đến như vậy. Bọn tôi há hốc mồm nghe và đứa nào cũng ao ước được một lần đặt chân đến đấy. Thế nhưng mẹ bảo phải ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ, đặc biệt không được gian dối và cãi cọ nhau thì mới có thể vượt qua cây cầu vồng bảy sắc để đến cái kho vàng đó được. Cây cầu vồng bắc qua con sông trên trời rất nhỏ bé, đã chênh vênh lại còn khó đi hơn nữa bởi chỗ màu đỏ sẽ rải đầy than lửa đỏ rực, chỗ màu trắng làm từ băng giá buốt lạnh, chỉ có ai chăm ngoan mới được bà tiên cho mượn đôi hài bảy dặm để đi qua. Mà bà tiên thì lại biết rất rõ chúng tôi đứa nào ngoan, đứa nào hay cãi cọ, tị nạnh nhau, chăm chỉ hay lười biếng, thật thà hay gian dối… để còn xem xét có cho mượn đôi hài hay không. Đôi hài kỳ diệu chỉ cần bước một bước thôi cũng có thể băng qua những đoạn rải đầy than đỏ hay băng giá lạnh buốt chân ấy. Và cánh cửa của cái kho vàng kia sẽ mở ra hay đóng vào rất nhanh, nếu ai tham lam lấy nhiều vàng bạc sẽ khó mà thoát ra nhanh chóng, có thể bị nhốt ở trong đó rất lâu, cho đến tận khi nào có người đến mở cho ra mới trở về nhà được. Và ra được khỏi cửa rồi nhưng nếu mang nhiều vàng quá thì việc đi qua cây cầu nguy hiểm kia cũng rất khó khăn. Chẳng may mà sẩy chân rơi xuống dòng sông bên dưới có đầy bọn thuồng luồng đang chờ sẵn thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Bao giờ cũng vậy, khi nghe mẹ kể đến chỗ đấy, tôi hay nhìn xuống đôi dép sứt sẹo dưới chân mình và thầm nghĩ không biết nếu chạy qua than đỏ, nó có thể chịu được bao lâu, có bị nóng chảy ra ngay không, và đôi chân bị bỏng sẽ đau đến chừng nào. Nỗi âu lo còn thoáng qua trong trí óc, liệu đôi chân to bè vì chạy nhảy nghịch ngợm của mình chẳng biết có đi vừa đôi hài nếu được bà tiên cho mượn…
Bởi thế nên muốn được đến cái kho vàng ao ước kia và trở về an toàn thì chỉ có thể ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, và luôn làm việc tốt để được bà tiên cho mượn đôi hài bảy dặm mà thôi. Câu chuyện luôn dừng lại vào lúc đôi mắt chúng tôi đã díp xuống và hai đứa thống nhất sẽ mang về cục vàng to cỡ nào. Em tôi sợ ngã xuống sông nên nó chọn lấy trong kho cục vàng bé bé, đút vừa trong túi áo, nếu kịp qua cầu thì nó sẽ đi hai chuyến. Còn tôi khỏe hơn nên sẽ chọn lấy cục vàng to cỡ cái cối đá mẹ hay dùng giã cua, nếu nặng quá không vác được tôi tính sẽ chầm chậm vần qua cây cầu đầy nguy hiểm ấy. Em tôi trấn an rằng, than đỏ và băng giá không làm hỏng cục vàng được đâu. Tất nhiên trong rất nhiều giấc mơ ngày ấy, bọn tôi toàn mơ thấy mình có được đôi hài của bà tiên để băng qua cây cầu bảy sắc, đến đứng trước cánh cổng thần kỳ chờ nó mở ra, đợi ánh chớp sáng lóe lên để chạy vào ôm lấy một cục vàng đẹp đẽ. Buồn ở chỗ giấc mơ luôn dừng lại ở đấy thôi chứ tôi chưa lần nào vào được bên trong xem kho vàng bạc sáng ngời chất đống nhiều đến cỡ nào. Thế nên hồn vía tôi vẫn chưa một lần ôm được cục vàng dù to hay nhỏ bao giờ. Đêm nào tôi cũng chờ giấc mơ đó, chờ mơ đến khúc tôi chạy hẳn vào trong kho chứa, chọn cho mình một cục vàng đẹp đẽ nhất để mang về nhà…
Cho đến bây giờ, đấy vẫn là một giấc mơ dang dở…
Thỉnh thoảng, những buổi tối nhìn bầu trời đêm đen thẫm chi chít những vì sao lấp lánh, thấy những vệt sáng lóe lên phía chân trời xa, tôi lại nhớ về câu chuyện cái kho vàng đầy ao ước năm xưa mà mẹ hay kể. Lạ lùng sao, tôi vẫn chờ khúc vĩ thanh của giấc mơ ngày ấy…/.
ST

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét