Qua Kỳ thi Tốt nghiệp THPT Quốc gia vài ngày là đến tháng bảy. Tôi có cảm tưởng, bánh xe thời gian mải miết quay mà chẳng ai hay vì con người còn bận bao nhiêu điều để lo toan suy nghĩ, bao nhiêu việc để làm. Để rồi một ngày vô tình chợt nhìn lên lốc lịch mới hay tháng bảy đã về…
Tháng bảy ở quê nhà vẫn là tháng của những ngày hè nắng nóng. Lúc này, cánh đồng lúa đã gặt xong, người dân tập trung phơi lúa, phơi rơm rạ chất đống lấy thức ăn cho trâu bò phòng mùa đông rét mướt không có lương thực. Tháng bảy có những cơn mưa chóng đến rồi lại chóng đi. Hình ảnh cả nhà vội vàng sau bữa ăn trưa hay thậm chí trong bữa ăn phải thả đũa để chạy đi cứu lúa cứ chảy miết trong đầu tôi. Mặc dù cố gắng hết sức mình, mồ hôi ướt sũng nhưng vẫn không thể nào cứu trọn vẹn sân lúa. Cả nhà đứng nhìn mưa cuốn lúa trôi theo dòng nước trong bất lực, rồi chờ nắng lên phơi khô vớt vát được chút ít cho đám gia súc, gia cầm.
Tôi nhớ ngày còn bé, sau cơn mưa tháng bảy, sau những buổi vất vả chạy lúa, chạy rơm, trẻ con lại cầm thau chậu ra đồng đi mò cua, cá. Mưa xuống nước mát rượi, lũ cua đồng bò ra lổm ngổm dọc các bờ kè, kênh mương tìm kiếm thức ăn. Cua tháng bảy con nào con nấy béo chắc, rất ngọt nước. Nhắc tới cua đồng chắc hẳn những người sinh ra từ quê như tôi sẽ không bao giờ quên được món canh cua trứ danh nấu với rau tập tàng ăn kèm ít cà pháo muối chua. Cua bắt về rửa sạch, tách mai, bỏ mu rồi giã lấy nước bắc lên bếp nêm nếm chút gia vị. Đợi nước sôi thả rau tập tàng, cho sôi thêm vài phút là có thể nhấc xuống ăn được. Điều làm nên sự đặc biệt ở bát canh cua rau tập tàng đó là vị ngọt tự nhiên, khi ăn cứ đọng mãi với bao nhiêu dư vị đậm đà.
Tháng bảy của những ngày xưa thơ dại tôi hay thẩn thơ bên hiên nhà cùng ông với đống huy, huân chương mà chưa hiểu rõ được ngọn ngành ý nghĩa. Chỉ thấy ánh mắt ông dường như mờ đục, hình như ông đang khóc. Trước mắt ông là những tấm huy, huân chương gắn với hình ảnh ngôi sao năm cánh đỏ thắm. Rồi từ từ được nghe ông kể chuyện ngày xưa với những năm tháng thanh xuân vào Nam ra Bắc đánh giặc cứu nước. Ông đã có thời thanh xuân tươi đẹp, kiên cường và dũng cảm, cùng đồng đội vào ra sinh tử vì mục đích, lý tưởng cao cả: giành độc lập, tự do cho đất nước, để thế hệ mai sau được hưởng trọn bầu trời hòa bình. Lớn lên tôi mới hiểu rõ và càng thương ông, thương đồng đội của ông nơi chiến trường năm xưa hơn.
Tháng bảy lúc nào cũng xôn xao với những người con xa quê, mang nỗi nhớ quê nhà da diết. Tôi chỉ mong sắp xếp được chút thời gian để về với gia đình, về với niềm bồi hồi của cái ôm mẹ con trao nhau hạnh phúc. Cứ nghĩ, hạnh phúc là một điều gì đó cao xa mà quên rằng nó ở gần ngay trước mắt. Như một sáng tháng bảy, ngồi bên hiên nhà nhìn ông hoài niệm với đống huân, huy chương, thấy một cơn mưa rào mùa hạ đang ào ạt trôi dưới mái hiên… cũng đủ làm tim tôi rộn ràng hạnh phúc./.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét