Quyền lực như
“con ngựa” bất kham, người không đủ nhân cách mà giao cho họ cầm cương thì nó
sẽ tung phá, gây đổ ngã và làm chết cả người ngồi trên yên ngựa. Quyền lực là
“con dao” hai lưỡi, có thể phục vụ cho đời và cũng có thể làm hại đất nước nếu
rơi vào tay những kẻ bất tài, tham lam.
Quyền lực vốn là của cộng đồng nhân dân, khởi đầu là thế, và mãi mãi cũng là thế, không phải của thần linh, không phải của bất kỳ cá nhân ai, của một gia đình trị hoặc một tộc họ nào; cũng không phải của bất kỳ một tổ chức nào khác.
Từ lâu Đảng
Cộng sản Việt Nam đã nhận thức được và đã nhiều lần khẳng định trong các Nghị
quyết rằng quyền lực thuộc về nhân dân. Nhân dân không trực tiếp nắm giữ tất
cả, mà chỉ nắm giữ một số vấn đề then chốt (sẽ nói sau), còn lại là ủy quyền
cho nhà nước quản lý và sử dụng quyền lực để bảo vệ và phục vụ nhân dân, kiến
tạo một quốc gia phát triển.
Tuy nhiên,
trong lịch sử, đã từng có không ít trường hợp những người (hoặc nhóm người)
bằng các thủ đoạn chính trị đã cướp đoạt quyền lực của nhân dân, biến nhân dân
thành đối tượng bị cai trị. Nhân dân sau khi ủy quyền thì mất quyền, còn người
được ủy quyền thì dần dần bị quyền lực làm tha hóa. Họ sử dụng quyền lực không
phải để bảo vệ và phục vụ nhân dân như mục đích ban đầu, mà để phục vụ lợi ích
của cá nhân, gia đình, dòng họ, cho một nhóm người, họ quay lại ức hiếp nhân
dân, biến nhân dân từ chủ nhân của quyền lực thành đối tượng bị chèn ép, bị ức
hiếp, bị tước đoạt.
Ở bất kỳ đâu và
bất kỳ lúc nào, quyền lực cũng luôn có hai mặt. Mặt tích cực, nó là công cụ hữu
hiệu bậc nhất để tập hợp lực lượng xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, xây dựng một xã
hội tốt đẹp, nếu như quyền lực ấy được trao cho những con người có nhân cách
tốt.
Mặt tiêu cực,
nó luôn làm tha hóa những con người và bộ máy sử dụng quyền lực nhưng lại yếu
kém về nhân cách và không có cơ chế tốt để kiểm soát quyền lực. Sự tha hóa như
vậy có từ trong bản chất tự nhiên của con người và quyền lực. Có những người
lúc đầu (khi chưa có quyền lực) thì tốt, nhưng sau đó, khi đã có quyền lực
trong tay thì dần dần trở nên hư hỏng, thành người xấu; thậm chí đến mức có thể
phản bội nhân dân, bán rẻ Tổ quốc vì ngai vàng của cá nhân.
Cá biệt có
những người thay đổi bản chất rất nhanh, chỉ sau một lần bỏ phiếu, họ gần như
trở thành một người khác hẳn, từ dáng đi, cách nói, cách bắt tay. Họ khệnh
khạng hơn, có vẻ “oai vệ” hơn, “bề trên” hơn. Khi người ta đến được đỉnh cao
của “chiến thắng” trong quyền lực thì đấy là lúc người ta bắt đầu thua, mà
trước tiên là thua chính mình.
Trên đỉnh cao
của quyền lực ít ai nhìn thấy tai họa ẩn chứa vốn có từ bên trong quyền lực ấy,
nếu không phải là người lãnh đạo có nhân cách lớn, minh triết uyên thâm, có khả
năng vượt qua chính mình và ma lực cám dỗ của quyền lực, để tịnh tâm nhìn xa
trông rộng. Khi đã có trong tay tất cả thì đấy cũng là lúc tự mình bắt đầu đánh
mất dần./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét