Việt Nam không phải là quốc gia duy nhất trên thế giới không tham gia liên minh quân sự và liên minh quân sự không phải là phương thức tối ưu trong bảo vệ Tổ quốc hiện nay. Đây là quan điểm nhất quán và sự khẳng định đó xuất phát từ một số lý do cơ bản:
Thứ nhất, liên minh quân sự tuy là
một vấn đề khá phổ biến với nhiều nước nhưng luôn bao hàm
cả hai mặt tích cực và tiêu cực. Trong đó, về mặt tích cực,
liên minh quân sự có thể làm gia tăng sức mạnh quân sự, quốc
phòng; tạo sự chuyển hóa về thế trận và lực lượng quân sự
trên chiến trường để thực hiện các chiến lược chiến tranh
hay chiến dịch quân sự cả trong tiến công và phòng ngự; tạo
thêm uy tín, vị thế và sức mạnh cho quốc gia tham gia liên minh.
Tuy nhiên, về mặt tiêu cực, liên minh quân sự trực tiếp khiến
căng thẳng gia tăng, làm xuất hiện tình trạng đối đầu giữa
các nước trong và ngoài liên minh, nhất là khi giữa các nước,
các khối quân sự vốn có những mâu thuẫn về lợi ích. Khi hai
quốc gia cùng tham gia một liên minh có thể bị một nước thứ ba
coi đó là hành động thù địch và hệ quả rất khó lường. Đây là
nguyên nhân dẫn đến việc các nước, các khối quân sự công
khai hoặc ngầm gia tăng tiềm lực, thực lực, chạy đua vũ trang,
tăng cường sự hiện diện quân sự, đẩy mạnh các hoạt động
khiêu khích, tạo cớ; kéo quốc gia, khu vực và cả nhân loại đến
gần hiểm họa chiến tranh. Ngoài ra, nếu tham gia liên minh quân
sự có thể dẫn đến nguy cơ bị tấn công bất ngờ bởi chính
các đồng minh nếu chủ quan, lơ là, mất cảnh giác. Đặc biệt, khi
tham gia liên minh, các nước tuy nằm trong một khối quân sự chung
nhưng luôn đặt dưới sự lãnh đạo, chỉ huy của nước lớn, có
tiềm lực mạnh trong liên minh và phải tuân thủ các nguyên tắc
của liên minh, kể cả khi nguyên tắc ấy không phù hợp với lợi
ích quốc gia mình. Mỗi thành viên, nhất là các nước nhỏ yếu
sẽ không còn sự độc lập, tự chủ về những vấn đề cơ bản
của quốc gia mà dễ trở thành “con tốt trên bàn cờ” để các
nước lớn, các tập đoàn quân sự hùng mạnh thỏa hiệp với nhau,
thực thi chính sách lôi kéo, ép buộc, khống chế các nước nhỏ
trong liên minh.
Thứ hai, liên minh quân sự không phải
là giải pháp tối ưu trong bảo vệ độc lập, chủ quyền và lợi
ích quốc gia, dân tộc của Việt Nam. Việc tham gia liên minh hay
không, liên minh với nước nào, lúc nào, như thế nào, để làm
gì, liên minh đến đâu là tùy thuộc các yếu tố khách quan, chủ
quan của từng thời kỳ lịch sử; phù hợp với điều kiện cụ
thể của mỗi quốc gia, dân tộc và nhất là phụ thuộc rất lớn
vào chính sách quốc phòng cũng như các mối đe dọa đối với an
ninh quốc gia của nước đó. Liên minh quân sự không phải là tất
yếu và cũng không hề có cái gọi là bắt buộc phải liên minh
quân sự giữa các nước.
Thứ ba, sức mạnh bảo vệ Tổ quốc
không xuất phát từ tham gia liên minh quân sự mà là sức mạnh
nội lực của dân tộc kết hợp với sức mạnh thời đại, sức
mạnh của độc lập, tự chủ, tự lực, tự cường. Việt Nam xây
dựng nền quốc phòng dựa trên sức mạnh của toàn Đảng, toàn
dân, toàn quân và cả hệ thống chính trị, lấy sức mạnh nội
lực của dân tộc là chính, coi trọng xây dựng nhân tố chính
trị, tinh thần, sự đoàn kết thống nhất, cả nước đồng lòng,
toàn dân một ý chí. Đó chính là việc quy tụ “ý Đảng, lòng dân”,
xây dựng “thế trận lòng dân”, “khoan thư sức dân làm kế sâu
rễ bền gốc là thượng sách giữ nước”.
Thứ tư, không tham gia liên minh quân
sự bởi quốc phòng Việt Nam “mang tính chất hòa bình và tự
vệ”. Việt Nam thực hiện nhất quán chính sách quốc phòng “bốn
không”: “Không tham gia liên minh quân sự; không liên kết với
nước này để chống nước kia; không cho nước ngoài đặt căn
cứ quân sự hoặc sử dụng lãnh thổ Việt Nam để chống lại
nước khác; không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực
trong quan hệ quốc tế”. Kiên trì đường lối quốc phòng với
mục đích tự vệ và tính chất hòa bình, chính nghĩa, tiến bộ,
phù hợp với quyền cơ bản của các quốc gia, dân tộc theo nguyên
tắc của Hiến chương Liên hợp quốc.
ĐỒNG ĐỘI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét