Anh hứa tháng 9 về sửa lại căn nhà dột nát cho bố mẹ, rồi lấy vợ, đưa bố mẹ đi chữa bệnh…. Những lời hứa của anh mãi dang dở khi anh cùng đồng đội Đoàn 337 ra đi sau trận sạt lở kinh hoàng vừa qua.
Chiều cuối tháng mười, bầu trời xám xịt, những cơn mưa phùn lất phất mang theo cái lạnh đầu đông càng khiến cho căn nhà Đại uý Lê Đức Thiện (xã Định Tăng, huyện Yên Định, Thanh Hoá) buồn và ảm đạm hơn bao giờ hết.
Trong căn nhà cũ kỹ, tiếng tụng kinh từ chiếc radio đặt trên ban thờ và tiếng khóc thương con của người mẹ già càng khiến trái tim tôi như vụn vỡ.
Bà Trần Thị Tươi, mẹ của liệt sĩ Thiện không còn nói được thành tiếng vì nhiều ngày qua khóc con. Nhớ về con, bà kể trong nước mắt với nỗi xót thương vô tận. “Nhà nghèo quá, 40 tuổi con còn chưa lấy được vợ là vì phải nuôi các em ăn học, lo cho bố mẹ, cái gì cũng đến tay nó. Mấy đồng lương ít ỏi có bao giờ để cho bản thân đâu, được bao nhiêu gửi hết về cho mẹ. Bố mẹ ở nhà thì ốm đau, bệnh tật quanh năm.
Mẹ làm mấy sào ruộng nhưng nào có đủ ăn, hết sâu bệnh rồi mất mùa, tiền đóng thuế, thành thử vẫn phải dựa vào đồng lương bộ đội của con.
Lần nào giục con lấy vợ, con cũng bảo mẹ ơi nhà mình nghèo lắm, bố mẹ thì hay ốm đau, con lấy vợ về rồi lại không giúp gì được cho bố mẹ nữa. Rồi nếu có lấy con cũng phải sửa lại căn nhà, nhà mình dột nát hết cả, lấy vợ về thì ở đâu.
Năm nay, con báo tháng 9 sẽ về sửa nhà, lấy vợ, nó hứa mua cho mẹ cái điều hoà, cái ti vi, mang bố nó đi khám tai, đưa tôi đi chữa mắt….Vậy mà con về thế này đây”, nói đến đó, người mẹ gục mặt xuống hai bàn tay gầy gò, tội nghiệp.
“Thấy bố mẹ ốm đau, Thiện bảo bố mẹ đừng làm ruộng nữa, nhưng bố mẹ cứ cố, được tí nào thì con đỡ vất vả đi ít đó”, bà Tươi buồn bã tâm sự.
Rồi bà bảo: “Như có báo trước, trước ngày con gặp nạn, con gọi điện về bảo mẹ ơi, tháng 9 này con về, con sẽ sửa lại cái nhà, chuyển cái chuồng trâu bên cạnh ra phía sau cho đỡ ô nhiễm, con đưa bố mẹ đi khám bệnh rồi con lấy vợ… Mẹ cứ chờ mãi, chờ mãi, ngày nào mẹ cũng xé từng tờ lịch mong từng ngày cho đến tháng 9 âm lịch, vậy mà sao giờ chỉ thấy di ảnh con ơi…".
Lúc nào mẹ cũng nhìn thấy những công việc dở dang con chưa làm được mà trái tim mẹ tan nát… Số phận của con, thiên tai không tránh khỏi, mẹ chấp nhận thôi nhưng sao ông trời không thương cho con hoàn thành lời hứa với mẹ trước khi ra đi. Giá như chậm một tí nữa thôi, con cưới vợ về cho mẹ…. Vậy mà… Những năm tháng cuối đời, bố mẹ sẽ phải sống sao đây, dựa vào ai đây. Sao ông trời ông để mẹ đi thay con…”.
Nhìn đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt gầy gò khắc khổ, lời nói cũng đã khản đi, tôi hiểu nỗi đau quá lớn bóp nghẹt trái tim người mẹ già nua này, dẫu bằng biết bao nước mắt cũng không làm trái tim bà thôi xót xa.
Từ ngày anh Thiện ra đi, ông bà Tươi không ăn không ngủ, bà gần như kiệt sức khi liên tục phải tựa vào ông. Còn người cha già của Đại uý Thiện chỉ biết ngậm ngùi, thi thoảng ông quay đi lấy vạt áo lau nước mắt. Tai điếc nên những lời sẻ chia của anh em, hàng xóm, đồng đội của con, ông cũng chẳng thể nghe thấy để mà nguôi ngoai.
Bà Lê Thị Khoa, Bí thư chi bộ thôn Thạch Đài, xã Định Tăng xót xa: “Gia đình Đại uý Thiện thật sự rất hoàn cảnh. Bố mẹ thì già yếu, quanh năm bệnh tật, các con thì đi làm ăn tận vùng kinh tế mới ở Đắc Nông. Ở gần, có mỗi người con gái thì cũng khó khăn không giúp được gì nhiều. Ông bà lâu nay đều phải nhờ vào mấy đồng lương của chú Thiện. Bây giờ chú ấy mất rồi, không biết ông bà sẽ phải sống ra sao đây”.
Trước đó, vụ sạt lở đất nghiêm trọng xảy ra vào rạng sáng 18/10 tại khu vực đóng quân của Đoàn Kinh tế - Quốc phòng 337 Quân khu 4 (ở thôn Cợp, xã Hướng Phùng, huyện Hướng Hóa, tỉnh Quảng Trị), đè sập nhiều dãy nhà và vùi lấp 22 cán bộ chiến sĩ của đơn vị trong đó có Đại úy Lê Đức Thiện – Nhân viên quản lý bếp ăn, Đoàn KT-QP 3373.
Nguồn: Dân trí.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét