Hoạt
động tâm linh là một nhu cầu văn hóa tinh thần đặc biệt của con người, trong đó
có cán bộ, đảng viên. Hơn nữa, đời sống tâm linh còn là nét văn hóa truyền
thống đặc sắc của dân tộc Việt Nam, được hun đúc qua mấy nghìn năm lịch sử, trở
thành văn hóa tâm linh, “sợi dây neo” giữ hồn cốt dân tộc. Người cộng sản mang
trong mình chủ nghĩa yêu nước, không thể thiếu “sợi dây neo” đó trong phẩm
chất, tâm hồn mình. Lênin từng chỉ rõ: “Người ta chỉ có thể trở thành người
cộng sản khi biết làm giàu trí óc của mình bằng sự hiểu biết tất cả những kho
tàng tri thức mà nhân loại đã tạo ra”.
Với tinh thần đó,
người đảng viên cộng sản Việt Nam không chỉ tìm hiểu về đời sống tâm linh của
dân tộc mình, mà phải thực sự tham gia một cách tích cực vào hoạt động đó, để
lọc bỏ những yếu tố mê tín, dị đoan, kế thừa và phát triển văn hóa tâm linh trở
thành giá trị cốt lõi của nền văn hóa mới, nền văn hóa tiên tiến đậm đà bản sắc
dân tộc.
Các Mác từng nói
rằng: “Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân”; đó là một câu nói rất có giá trị
khoa học. Thuốc phiện, nếu được sử dụng hợp lý, đúng lúc, đúng chỗ, luôn là một
liều thuốc quý; nhưng nếu sử dụng thái quá, lại trở thành độc dược đối với con
người.
Nghị quyết Hội nghị
Trung ương 7, khóa IX của Đảng ta khẳng định: “Tín ngưỡng, tôn giáo là nhu cầu
tinh thần của một bộ phận nhân dân, đang và sẽ tồn tại cùng dân tộc trong quá
trình xây dựng chủ nghĩa xã hội ở nước ta”. Điều 3, Luật Tín ngưỡng, tôn giáo
(năm 2016) quy định: “1. Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng,
tôn giáo của mọi người; bảo đảm để các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật. 2.
Nhà nước tôn trọng, bảo vệ giá trị văn hóa, đạo đức tốt đẹp của tín ngưỡng, tôn
giáo, truyền thống thờ cúng tổ tiên, tôn vinh người có công với đất nước, với
cộng đồng đáp ứng nhu cầu tinh thần của nhân dân”.
Như vậy, từ đường
lối, quan điểm của Đảng, chính sách và pháp luật của Nhà nước ta đều công nhận
và bảo đảm hoạt động tín ngưỡng, tôn giáo, cũng là thừa nhận và tạo điều kiện
cho văn hóa tâm linh hoạt động và phát triển. Về phương diện nhận thức và hành
động, cán bộ, đảng viên khi tham gia đời sống tâm linh phải xem đó là hoạt động
bày tỏ tình cảm thiêng liêng, niềm tin linh thiêng, là sự biết ơn của người
đang sống đối với những người thân đã mất, đối với danh nhân, anh hùng liệt sĩ
được nhân dân suy tôn làm thánh, làm thần, làm thành hoàng...; là sự thấu cảm
về giá trị văn hóa và đạo đức của các biểu tượng tôn giáo.
Đó là những điều
tốt đẹp, cao cả mà ai cũng khát khao, trông đợi, hướng về. Đi ngược lại mục
đích tốt đẹp đó, hoạt động tâm linh, buôn thần, bán thánh... để cầu “vinh thân,
phì gia”, cầu chạy tội, cầu che mắt các cơ quan công quyền khi làm những việc
trái pháp luật, trái đạo lý... là những hành vi đáng phê phán, cần đấu tranh,
loại bỏ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét