Sau hơn 20 năm thực hiện Nghị quyết số
10-NQ/TW, ngày 18-1-2002, của Bộ Chính trị khóa IX, “Về phát triển kinh tế - xã
hội và bảo đảm quốc phòng, an ninh vùng Tây Nguyên thời kỳ 2001 - 2010” và Kết
luận số 12-KL/TW, ngày 24-10-2011, của Bộ Chính trị khóa XI, “Về tiếp tục thực
hiện Nghị quyết số 10-NQ/TW của Bộ Chính trị (khóa IX) phát triển vùng Tây
Nguyên thời kỳ 2011 - 2020”, tình hình kinh tế, văn hóa, xã hội các tỉnh Tây
Nguyên có những bước chuyển khá quan trọng. Quy mô của nền kinh tế được mở rộng,
năm 2020 đạt khoảng 287 nghìn tỷ đồng, gấp khoảng 14 lần so với năm 2002. Tốc
độ tăng trưởng GRDP bình quân giai đoạn 2002 - 2020 đạt 7,98%, cao nhất trong
các vùng. GRDP bình quân trên đầu người năm 2020 đạt 48,08 triệu đồng/năm, gấp
10,6 lần so với năm 2002. Đời sống vật chất, tinh thần của người dân ngày càng
được nâng lên. Cơ cấu kinh tế chuyển dịch theo hướng giảm tỷ trọng nông nghiệp,
tăng tỷ trọng dịch vụ. Công nghiệp phát triển nhanh, tốc độ tăng trưởng công
nghiệp đạt 12,79%, cao hơn bình quân cả nước (11,54%) và cao nhất trong 6 vùng
kinh tế - xã hội trong cả nước. Mặc dù còn nhiều khó khăn, nhưng Tây Nguyên
đang vững bước đi lên từng ngày.
Tuy nhiên, Tây Nguyên vẫn còn những
hạn chế, yếu kém, phát triển chưa tương xứng với tiềm năng, lợi thế. Do đó, để
nâng cao hiệu quả việc thực hiện các chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước,
đưa Tây Nguyên là vùng phát triển nhanh, bền vững, cấp uỷ, chính quyền các cấp
cần chú trọng:
Cần bám sát trình độ phát triển kinh
tế, đặc trưng văn hóa, phong tục, tập quán của từng dân tộc để áp dụng các
chính sách phù hợp;
Nghiên cứu kỹ khả năng tiếp nhận,
chuẩn bị của mỗi dân tộc để đưa ra những định hướng đúng đắn cho đồng bào trong
thực thi, vận hành chính sách;
Cần phân loại cụ thể các chính sách để
thực hiện có trọng tâm, trọng điểm, có hiệu quả, nhất là đối với những chính
sách quan trọng, cấp bách;
Xây dựng lộ trình, kế hoạch và các yêu
cầu cụ thể đối với từng chính sách để tiện theo dõi, đánh giá hoặc kịp thời
điều chỉnh, bổ sung, phát triển cho phù hợp với đặc thù của từng dân tộc, từng
địa phương;
Phát huy đầy đủ chức năng, nhiệm vụ
của hệ thống chính trị ở cơ sở trong vai trò là người hướng dẫn đồng bào thực
thi, áp dụng các chính sách vào trong đời sống;
Cần bảo đảm tính bình đẳng về quyền
thụ hưởng, sự phân bổ các cơ chế, chính sách giữa các dân tộc, giữa các địa
phương; tránh việc tuyệt đối hóa tính đặc thù của một khu vực, một đối tượng
nhất định; đồng thời, tránh áp dụng chính sách chung chung, thiếu tính cụ thể./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét