Xưa nay bậc trượng phu quân tử, nhất là bậc đế vương luôn có cốt cách, coi trọng luân thường đạo lý, lấy cái dũng để đoạt thiên hạ và biết biết lấy cái đức để bình thiên hạ. NHƯNG với Nguyễn Ánh thì không hề có những thứ đó - Mà ngược lại, giống như lời nữ kiệt Bùi Thị Xuân đã mắng Ánh: "một kẻ tiểu nhân đắc thế".
Vì sao ư? Ngoài tội tày trời cầu viện ngoại bang "rước voi về giày mả tổ" thì sự trả thù tàn khốc, hèn hạ của Nguyễn Ánh đối với Nhà Tây Sơn và đặc biệt là Bùi Thị Xuân, một người phụ nữ thất thế, tay không tấc sắt - Đã phơi bày rõ sự tiểu nhân hèn hạ, độc ác, tàn bạo và nhỏ nhen hơn đàn bà của Nguyễn Ánh. Mời ông Phan Thanh Hải xứ Huế và những kẻ đòi tôn vinh Nguyễn Ánh cùng đám tay sai ác ôn, bán nước hại dân của nhà Nguyễn vào mà đọc.
"Tháng 7 năm Nhâm Tuất (1802), Nguyễn Ánh trở về Phú Xuân, đem vua tôi nhà Tây Sơn ra báo thù. Tất cả các võ tướng đều bị tử hình, Trần Quang Diệu bị lột da, các tướng khác đều bị voi chà, hoặc trảm quyết. Riêng đối với Bùi Thị Xuân, Nguyễn Ánh đã dùng hình phạt khốc liệt nhất cổ kim từng có!
Người ta truyền rằng, do vốn nghe danh nữ kiệt từ lâu, Nguyễn Ánh ra lệnh đem bà đến để xem mặt, và tự đắc hỏi:
“Ta và Nguyễn Huệ, ai hơn?”
Nữ kiệt ung dung đáp:
“Nói về tài ba thì tiên đế ta bách chiến bách thắng, hai bàn tay trắng dựng nên cơ đồ. Còn nhà ngươi bị đánh phải trốn chui trốn nhủi, phải cầu viện ngoại bang, hết Xiêm đến Pháp. Chỗ hơn kém rõ ràng như ao trời nước vũng. Còn nói về đức độ, thì tiên đế ta lấy nhân nghĩa mà đối xử với kẻ trung thần thất thế, như đã đối với Nguyễn Huỳnh Ðức, tôi nhà ngươi vậy. Còn nhà ngươi lại dùng tâm của kẻ tiểu nhân mà đối với những bậc nghĩa liệt, đã hết lòng vì chúa, chẳng nghĩ rằng ai có chúa nấy, ái tích kẻ tôi trung của người tức là khuyến khích tôi mình trung với mình. Chỗ hơn kém cũng rõ ràng như ban ngày và đêm tối. Nếu tiên đế ta đừng mất sớm, thì dễ gì nhà ngươi trở lại đất nước này”.
Nguyễn Ánh hỏi gằn:
“Nhà ngươi có tài sao không được giữ ngai vàng cho Cảnh Thịnh (tức Quang Toản)?”
Nữ kiệt đáp:
“Nếu có thêm một nhi nữ như ta nữa thì cửa Nhật Lệ không dễ gì mà lạnh. Cửa Nhật Lệ không để lạnh, thì nhà ngươi cũng khó mà đặt chân lên đất Bắc Hà này”.
Nguyễn Phúc Ánh hỏi có muốn xin ân xá không? Nữ kiệt đáp:
“Ta đâu có sợ chết mà phải chịu nhục, hạ mình trước một kẻ tiểu nhân đắc thế như ngươi?”
Nguyễn Ánh căm gan, dằn từng tiếng:
“Không chịu nhục? Ta sẽ làm cho mi biết nhục”
Liền truyền lệnh: Ðem Bùi Thị Xuân về Bình Ðịnh, cởi bỏ hết quần áo, cột đứng trên tù xa đẩy đi khắp các nơi thị tứ. Sau đó nữ kiệt lại bị giải về Phú Xuân, Nguyễn Ánh hỏi:
“Ðã biết nhục chưa?”
“Nhục nào có vương vào thân ta, mà chính đang đổ lên đầu nhà ngươi đấy, con người tánh độc hơn sài lang, lòng nhớp hơn cẩu trệ”.
Nguyễn Ánh tức giận, truyền bắt mấy người con của nữ kiệt đem ra giết trước mặt nữ kiệt: Mấy người con nhỏ thì sai lực sĩ bỏ vào bao vải, đánh nát thây. Còn người con gái lớn thì cho voi xé xác. Thấy voi đến, người con gái hoảng sợ. Nữ kiệt hét lớn:
“Con nhà tướng không được khiếp nhược”
Người con gái nghe vậy liền nhắm mắt thọ hình, không một tiếng rên rĩ. Ðến lượt nữ kiệt. Chúng trói nữ kiệt để nằm ngửa trên cỏ. Ba hồi trống dứt, một con voi to lớn hung hăng chạy đến, giơ chân toan chà. Nữ kiệt trợn mắt hét một tiếng như sấm nổ. Con voi thất kinh thối lui. Bị nài giục, voi bước tới một lần nữa, nhưng vừa bước tới liền dừng bước ngay, thúc mấy cũng không dám tiến. Lính lấy giáo đâm, voi thét lên một tiếng rồi bỏ chạy. Nguyễn Ánh tức mình, sai dùng hình phạt điểm thiên đăng. Chúng lấy vải nhúng sáp nóng đem quấn khắp mình nữ kiệt, rồi đem cột nữ kiệt nơi trụ sắt dựng giữa trời. Ðoạn châm lửa đốt. Nữ kiệt bình tĩnh, nét mặt không chút thay đổi. Lửa cháy phừng phực từ dưới lên trên, sáng chói thấu mây. Lửa cháy hồi lâu. Bốn bề im phăng phắc. Bỗng một tiếng nổ... sọ nữ kiệt vỡ, chấm dứt cuộc đời một bậc hào kiệt trong nữ giới!" (Nguồn: Dân Việt).
Tội ác tày trời cầu viện ngoại bang, gây ra mối tai họa trăm năm cho dân tộc thể hiện sự hèn hạ, ích kỷ, ngu dốt của Nguyễn Ánh. Nhưng qua sự việc trả thù nhà Tây Sơn, sự hèn hạ, khốn nạn, bỉ ổi, vô nhân tính của Ánh được bộc lộ rõ nét nhất. Với cái não trạng hèn kém, ác độc và đê tiện, khốn nạn đến tận cùng, Ánh đã ra tay với một người phụ nữ bằng những hình phạt độc địa, quái đản, bỉ ổi đến gai người mà cổ kim nước Việt xưa nay chưa từng thấy, thậm trí bọn đầu trâu mặt ngựa dưới địa ngục cũng không nghĩ ra!
Tội ác tày trời như vậy? Nhân cách hèn hạ, bỉ ổi như vậy? Tại sao lại có những kẻ còn muốn lôi hắn từ dưới mồ sâu lên để dựng lên tôn vinh? Bè lũ đòi tôn vinh Ánh phải chăng là muốn tôn vinh cái sự hèn nhược, cầu ngoại bang? Tôn vinh sự hèn hạ, bỉ ổi, độc ác đến biến thái của hắn? Phải chăng tư tưởng, nhân cách của bọn này cũng giống như hắn? Coi hắn là cụ tổ?
KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỂ TÔN VINH ĐƯỢC ÁNH VÀ BỌN VUA QUAN BÁN NƯỚC HẠI DÂN! CHÚNG MÀY CỨ NẰM MƠ ĐI NHÉ!
Nhân dân ta xưa nay luôn công minh và sáng suốt - "Trăm năm bia đá cũng mòn/ Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ"! Truyền thống yêu nước, chống ngoại xâm luôn là chân lý, là thước đo, là thanh bảo kiếm chém bay đầu mưu ma chước quỷ của bè lũ gian tà muốn thờ giặc, nhận giặc làm cha.
Nguyễn Ánh, Tự Đức, Đồng Khánh, Khải Định, Bảo Đại muôn đời bị lịch sử và nhân dân nguyền rủa là bọn vua hèn nhược, bán nước (Bảo Đại là cháu Gia Long/ Là con Khải Định vốn dòng Việt gian). Lê Văn Duyệt, Phan Thanh Giản, Trương Vĩnh Ký (Phan, Lâm mại quốc/ Triều đình khí dân)... muôn đời mamg xú danh là nhưng tên quan gian ác, trợ thủ đắc lực của những tên vua hèn nhược, gây tội ác với dân tộc - Chúng đời đời bị Nhân dân kết tội!
Ảnh: Ánh quỳ mọp dưới chân vua Xiêm (Thái Lan).
Môi trường ST.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét