Trong
âm mưu “Diễn biến hòa bình” chống phá nước ta, các thế lực thù địch, phản động
luôn tìm cách lợi dụng tự do tín ngưỡng, tôn giáo để phá hoại khối đại đoàn kết
dân tộc, kích động chống đối, nhằm làm mất ổn định chính trị-xã hội, tạo cớ can
thiệp vào công việc nội bộ của đất nước ta. Điều đáng chú ý là mỗi khi Nhà nước
ta bổ sung hoặc ban hành các văn bản pháp luật mới về hoạt động tín ngưỡng, tôn
giáo bảo đảm phù hợp với tình hình kinh tế-xã hội của đất nước, thì chúng lại
dấy lên chiến dịch xuyên tạc, vu cáo cho rằng: Nhà nước Việt Nam bóp nghẹt tự
do tôn giáo, đòi phải bãi bỏ những văn bản pháp luật đó. Chúng đòi tôn giáo
phải độc lập và không chịu sự quản lý của Nhà nước. Chúng tâng bốc, ca ngợi tự
do tôn giáo ở các nước tư bản: “Tôn giáo được tự do hoạt động, không chịu sự
quản lý của Nhà nước”. Chúng không chỉ cố tình xuyên tạc công tác quản lý nhà
nước về hoạt động tôn giáo ở các nước trên thế giới, mà mục đích sâu xa là kích
động, làm cho dư luận ngộ nhận rằng, việc Nhà nước ta ban hành các văn bản pháp
luật về hoạt động tín ngưỡng, tôn giáo là đi ngược lại sự tiến bộ xã hội, tạo
phản ứng tiêu cực trong một bộ phận chức sắc, nhà tu hành và quần chúng tín đồ,
gây chia rẽ khối đại đoàn kết ở nước ta.
Lý
luận về quản lý nhà nước và thực tiễn tình hình tôn giáo trên thế giới đã cho
thấy: Quản lý nhà nước với hoạt động tôn giáo là một yêu cầu khách quan của mọi
quốc gia. Bởi vì, hoạt động tôn giáo không chỉ thuần túy nhằm thỏa mãn nhu cầu
tinh thần của các tín đồ, chức sắc, nhà tu hành, mà còn liên quan đến các lĩnh
vực đời sống xã hội. Việc xây dựng nơi thờ tự, không chỉ đơn thuần là việc củng
cố, phát triển cơ sở vật chất của giáo hội, mà còn liên quan đến những quy định
của Nhà nước về đất đai, quy hoạch, xây dựng; hoạt động in ấn kinh bổn, sản
xuất đồ dùng việc đạo liên quan đến những quy định về văn hóa, xuất bản; hoạt
động quan hệ với các tổ chức, cá nhân tôn giáo nước ngoài liên quan đến chính
sách, pháp luật trên lĩnh vực đối ngoại, xuất nhập cảnh của Nhà nước… Mọi hoạt
động của các cơ quan Nhà nước, tổ chức chính trị, xã hội và mọi công dân liên
quan đến các lĩnh vực đời sống xã hội đều phải tuân thủ pháp luật của Nhà nước.
Tôn giáo và hoạt động tôn giáo, tín ngưỡng ở bất kỳ quốc gia nào cũng không thể
đứng ngoài pháp luật của quốc gia đó.
Thực
tiễn cho thấy các quốc gia trên thế giới đều quan tâm đến công tác quản lý Nhà
nước đối với hoạt động tôn giáo. Luật ngày 09.12.1905 của nước Cộng hòa Pháp,
tại Điều 26 quy định: “Việc tụ tập để thực hiện các nghi lễ tôn giáo phải báo
cáo và chịu sự kiểm soát của cơ quan chính quyền có chức năng giữ gìn trật tự
công cộng. Cấm việc hội họp có tính chất chính trị ở nơi chuyên dùng vào việc
thờ cúng và thực hành lễ nghi tôn giáo”. Cũng tại nước Pháp, điều 35 của luật
này cũng nêu rõ: “Giáo sĩ nào công khai bằng lời nói hoặc bằng văn bản kêu gọi,
khước từ việc thi hành pháp luật của nhà nước sẽ bị phạt tù từ 3 tháng tới 2
năm”. Còn tại Nhật Bản, Luật Pháp nhân tôn giáo ban hành, có hiệu lực từ năm
1951. Đến năm 1995, sau sự kiện giáo phái Chân lý AUM khủng bố trong hệ thống
đường tàu điện ngầm ở Tokyo bằng chất độc Sa-rin, Nghị viện Nhật Bản đã bổ
sung, sửa đổi luật này theo hướng quy định chặt chẽ hơn đối với các hoạt động
tôn giáo.
Ở
nước ta, quản lý nhà nước về hoạt động tôn giáo đã được hình thành từ các triều
đại phong kiến. Bộ Quốc Triều hình luật (Luật Hồng Đức) thời Hậu Lê có 722
điều, trong đó 4 điều quy định về những vấn đề liên quan đến hoạt động tín
ngưỡng, tôn giáo. Ngay sau khi nước Việt Nam dân chủ cộng hòa ra đời, Nhà nước
đã quan tâm đến công tác quản lý nhà nước về tôn giáo. Đến nay, Nhà nước đã ban
hành nhiều văn bản quy phạm pháp luật điều chỉnh các quan hệ xã hội liên quan
đến tôn giáo và hoạt động tôn giáo. Pháp luật về hoạt động tín ngưỡng, tôn giáo
trở thành một bộ phận không thể thiếu trong hệ thống pháp luật của nước ta.
Công tác quản lý nhà nước trong lĩnh vực này ngày càng được củng cố, hoàn
thiện, góp phần quan trọng bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của nhân
dân, đoàn kết đồng bào các tôn giáo trong khối đại đoàn kết toàn dân tộc và đấu
tranh làm thất bại âm mưu, hoạt động lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo xâm phạm an
ninh quốc gia. Các tôn giáo ở nước ta phát triển nhanh về số lượng tín đồ và cơ
sở thờ tự, mở rộng quan hệ với các tổ chức, cá nhân tôn giáo, đồng đạo ở nước
ngoài; mọi hoạt động tín ngưỡng, tôn giáo của nhân dân đều được chính quyền tôn
trọng, tạo điều kiện thuận lợi; đời sống vật chất và tinh thần của đồng bào các
tôn giáo ngày càng được cải thiện, nâng cao. Đại đa số tín đồ các tôn giáo đều
là nhân dân lao động, có tinh thần yêu nước, chống giặc ngoại xâm, sống tốt đời
đẹp đạo, có nhiều đóng góp cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Đại đa số
quần chúng tín đồ và chức sắc các tôn giáo đều tham gia tích cực vào công cuộc
xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Những thành quả đó là không thể phủ nhận, nhưng các
thế lực thù địch vẫn tìm cách vu cáo Nhà nước ta đàn áp tôn giáo, vi phạm dân
chủ, nhân quyền, đòi tôn giáo hoạt động không chịu sự quản lý của nhà nước.
Các
tôn giáo ở nước ta dù nội sinh hay ngoại nhập đều hòa đồng với văn hóa dân tộc
và dưới sự quản lý của Nhà nước. Đây là yêu cầu khách quan, bởi vì không có một
tôn giáo nào đứng ngoài quốc gia, dân tộc và đứng trên lợi ích quốc gia, dân
tộc. Nhà nước ta xác định rõ quyền hạn hoạt động của các tổ chức, cá nhân tôn
giáo trên các lĩnh vực quản đạo, hành đạo, truyền đạo; nơi thờ tự của các tôn
giáo được Nhà nước bảo hộ; việc thành lập tổ chức tôn giáo phải được cơ quan
nhà nước có thẩm quyền cho phép, hoạt động tín ngưỡng, tôn giáo phải đúng quy
định của pháp luật, phù hợp với đạo đức, văn hóa và thuần phong mỹ tục của dân
tộc. Mọi hoạt động lợi dụng tự do tín ngưỡng, tôn giáo đi ngược lại lợi ích của
Tổ quốc, dân tộc, gây phương hại an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội đều
phải bị lên án, đấu tranh ngăn chặn, xử lý nghiêm./
NGUYỄN TUẤN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét