Chúng ta đều biết, tham nhũng (tham ô, nhũng nhiễu) là hiện tượng xã hội tiêu cực, xấu xa mà thời nào, chế độ nào, quốc gia nào cũng có; đó là “khuyết tật bẩm sinh” của quyền lực. Các quốc gia tồn tại và phát triển vững mạnh đều quan tâm và tiến hành đấu tranh phòng, chống tham nhũng có hiệu quả”. Từ việc nhận diện đúng bản chất về tham nhũng, tiêu cực, trong bài viết “Của công, của riêng” đăng trên Tạp chí Cộng sản từ 45 năm trước, đồng chí Nguyễn Phú Trọng đã vạch rõ hiện tượng chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, lợi dụng cương vị, quyền hạn để tham ô, chiếm dụng của công, “kéo áo người đắp bụng mình” gây nên những hệ lụy nghiêm trọng…
Mở
đầu bài viết, đồng chí Nguyễn Phú Trọng khái quát “Ngay từ thuở xa xưa, những
hiện tượng “cha chung không ai khóc”, “của mình thì để, của rể thì bòn”, “kéo
áo người đắp bụng mình”... đã bị nhân dân ta phê phán gay gắt. Phê phán là phải
thôi, bởi vì những hiện tượng đó biểu hiện tư tưởng ích kỷ, cá nhân, không phù
hợp với tinh thần tương thân tương ái của những con người vốn gắn bó chặt chẽ
với cộng đồng như những con ong không bao giờ rời bầy, lìa tổ…”.
Trong
thời kỳ phong kiến, thực dân, đế quốc, kẻ mạnh áp bức, bóc lột người yếu thế,
những hiện tượng phi đạo đức, phi nhân tính trên tồn tại còn có thể lý giải là
do thể chế, đặc thù xã hội. Tuy nhiên, dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, với những
chiến sĩ tiên phong đấu tranh cho sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội mang danh
cao đẹp người cộng sản thì không thể chấp nhận được việc “…vẫn có những cán bộ,
đảng viên, kể cả một số cán bộ, đảng viên giữ những cương vị phụ trách trong
các cơ quan của Đảng và Nhà nước chưa nêu cao ý thức tôn trọng, giữ gìn và bảo
vệ của công, thậm chí còn có những hành vi tham ô, chiếm dụng của công…”; “Quen
thân nhau, họ “móc ngoặc” trao đổi cho nhau hàng hóa, vật tư của Nhà nước, của
tập thể theo kiểu “ông mất chân giò, bà thò chai rượu” để “giúp” nhau thỏa mãn
những yêu cầu riêng, lợi ích riêng…”; “Có những người lợi dụng sơ hở trong công
tác quản lý của Nhà nước, ăn cắp của công, xâm phạm tài sản xã hội chủ nghĩa
một cách trắng trợn. Thôi thì “sống chết mặc bay”, miễn sao lợi dụng của công
đắp điếm cho mình càng được nhiều càng tốt (!). Đó là chưa kể một số người sống
theo phương châm “của người bồ tát của ta lạt buộc”, thu vén các thứ cho riêng
mình, nhưng thờ ơ, vô trách nhiệm trong việc giữ gìn, bảo vệ tài sản chung, làm
hư hỏng, mất mát, hoặc sử dụng một cách vô tội vạ tài sản chung, gây lãng phí
rất nghiêm trọng…”.
Như
chúng ta đã biết, Chủ tịch Hồ Chí Minh- Người Cộng sản mẫu mực là một tấm gương
trong sáng về đạo đức cách mạng “cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư”. Người
sống một cuộc đời vô cùng thanh cao, giản dị và tiết kiệm. Ngay cả khi giữ
những cương vị cao nhất của Đảng và Nhà nước ta, Người cũng tuyệt nhiên không
có một ham muốn cá nhân nào, không đòi hỏi một chút lợi lộc riêng tư nào. Trái
lại, Người luôn nêu cao ý thức quý trọng, tiết kiệm của công, tiết kiệm ngay
trong việc ăn, ở, mặc, tiêu dùng hằng ngày; tiết kiệm từng mẩu bút chì, từng
mảnh giấy viết, xót tiếc từng hạt gạo, hạt cơm rơi vãi, từng ngọn điện bị dùng
phí phạm. Người thường nói: “Mỗi thứ của cải chúng ta làm ra phải tốn bao nhiêu
mồ hôi và sức lao động…”. Người phê phán nghiêm khắc những cán bộ, đảng viên
phạm vào tham ô, lãng phí. Người gọi những hành động tham ô, lãng phí là “tội
ác xấu xa”, “là hành động trộm cắp mà ai cũng phải thù ghét, phải trừ bỏ”; tham
ô, lãng phí “là thứ giặc ở trong lòng”, “giặc nội xâm”, “là kẻ thù nguy hiểm”.
Thời điểm nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà mới được thành lập, trong điều kiện kháng
chiến kiến quốc vô cùng khó khăn, gian khổ, Trần Dụ Châu- nguyên Đại tá, nguyên
Giám đốc Nha Quân nhu đã vì lợi ích cá nhân, thoả mãn lạc thú cá nhân mà đang
tâm cắt xén chế độ của cán bộ, chiến sĩ, tham nhũng tiền, quân trang quân dụng,
chuyên quyền, độc đoán, sống xa hoa, hưởng lạc trên sự hy sinh xương máu của
chiến sĩ, đồng bào. Bản án tử hình đầu tiên cho hành vi tham nhũng là lời răn
đe nghiêm khắc với những cán bộ, đảng viên, nhân viên công quyền trong chế độ
mới. Đây cũng là bài học chua xót, đắt giá, hồi chuông cảnh tỉnh cho việc giáo
dục, rèn luyện đạo đức cách mạng của một bộ phận cán bộ, đảng viên.
Gần
nửa thế kỷ đã qua, sự nghiệp cách mạng đã gặt hái nhiều thắng lợi, thành quả
tốt đẹp. Nước CHXHCN Việt Nam ngày càng hội nhập sâu rộng, khẳng định được vai
trò, vị thế quan trọng trên trường quốc tế. Nhưng do xuất phát từ chủ nghĩa cá
nhân, vị kỷ, “khuyết tật bẩm sinh” của quyền lực, những hiện tượng, hành vi
tiêu cực mà Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vạch ra từ năm 1978, vẫn tồn tại ở một
bộ phận cán bộ, đảng viên, thậm chí là ở những người giữ chức vụ lãnh đạo cao
trong các cơ quan của Đảng, nhà nước, gây nên những hệ lụy nghiêm trọng. Tham
nhũng, tiêu cực, xét về bản chất là hành vi cướp đoạt, trộm cắp, tìm mọi cách
sở hữu những thứ có giá trị không thuộc về mình. Có nguồn gốc sâu xa từ ý chí
bản năng của động vật thời nguyên thuỷ, các hành vi tham nhũng, tiêu cực, lấy
của công làm của tư, “ấm mình, lạnh người” cần phải thanh lọc, loại trừ vĩnh
viễn trong chế độ xã hội tiến bộ xã hội chủ nghĩa, đặc biệt trong đội ngũ cán
bộ, đảng viên.
Kết
thúc bài viết chỉ với hơn hai nghìn chữ mà nội dung đề cập đến vấn đề trọng
tâm, cốt yếu có sức mạnh xuyên thời gian, ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn vong
của tổ chức Đảng, chế độ, đồng chí Nguyễn Phú Trọng đặt ra câu hỏi ngỏ: “Là
những người phấn đấu theo đạo đức cách mạng, mỗi chúng ta nghĩ gì và làm gì để
góp phần khắc phục những hiện tượng sai sót kể trên?”.
Trong
những năm qua, đặc biệt là từ năm 2013, khi Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng,
chống tham nhũng được thành lập, trực thuộc Bộ Chính trị, do đồng chí Tổng Bí
thư làm Trưởng ban, công tác đấu tranh phòng, chống tham nhũng được tiến hành
ráo riết, quyết liệt, “không có vùng cấm, không có ngoại lệ”, đạt nhiều kết quả
toàn diện, tích cực, rõ rệt, được nhân dân hoan nghênh, đồng tình, ủng hộ, được
dư luận quốc tế ghi nhận, đánh giá cao. Các cơ quan chức năng đã chủ động phát
hiện, xử lý nghiêm minh, không có vùng cấm, không có ngoại lệ, bất kể người đó
là ai để “không dám” tham nhũng, tiêu cực; hoàn thiện cơ chế phòng ngừa chặt
chẽ để “không thể” tham nhũng, tiêu cực; tăng cường công khai, minh bạch, giám
sát, kiểm soát quyền lực, xây dựng văn hoá liêm chính, tiết kiệm để “không
muốn”, “không cần” tham nhũng tiêu cực. Tuy nhiên, thực tiễn chứng minh, phòng
chống tiêu cực mà trọng tâm là phòng, chống sự suy thoái về tư tưởng chính trị,
đạo đức, lối sống trong cán bộ, đảng viên, công chức, viên chức, tức là trị tận
gốc của tham nhũng. Do đó, cùng với cơ chế, thể chế, quy định của pháp luật thì
rất cần đến tinh thần tự giác, chủ động rèn luyện, tu dưỡng đạo đức cách mạng,
nghiêm túc thực hiện Kết luận số 01-KL/TW của Bộ Chính trị về tiếp tục thực
hiện Chỉ thị 05-CT/TW “Về đẩy mạnh học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong
cách Hồ Chí Minh”, thể hiện rõ khí chất tiền phong, gương mẫu của người cộng
sản. Có như thế, cuộc chiến chống tham nhũng, tiêu cực của Đảng, Nhà nước ta
chắc chắn sẽ thắng lợi, niềm tin của nhân dân ngày càng được củng cố, tăng
cường tạo nền tảng vững chắc để Đảng vững mạnh, đất nước phát triển, dân tộc
trường tồn…
Tham nhũng là một trong những nguy cơ đe dọa sự tồn vong của chế độ; do đó phải chống tham những triệt để.
Trả lờiXóa