Các mối đe dọa an ninh
phi truyền thống rất đa dạng, biểu hiện trên nhiều lĩnh vực của đời sống kinh
tế - xã hội; nguồn gốc tạo nên các mối đe dọa này rất phức tạp, có cả yếu tố
phát sinh từ nguồn gốc thiên tạo lẫn yếu tố phát sinh từ nguồn gốc nhân tạo; có
khả năng phát tán nhanh, phạm vi rộng, ảnh hưởng xuyên quốc gia. Một số mối đe
dọa an ninh phi truyền thống có khả năng chuyển hóa thành an ninh truyền thống,
nếu khả năng kiểm soát, quản trị kém, thiếu cơ chế phối hợp hành động giữa các
quốc gia. Nhận thức rõ mối quan hệ giữa công tác phòng
ngừa và xử lý bạo loạn trong tăng cường quốc phòng, an ninh, bảo vệ vững chắc
Tổ quốc xã hội chủ nghĩa, Nghị quyết Đại hội XIII của Đảng chỉ rõ phải lấy “chủ
động phòng ngừa là chính”. Đây là vấn đề rất quan trọng trong tình hình hiện
nay, cần được tiếp tục quán triệt, triển khai thực hiện.
Quan điểm “chủ động
phòng ngừa là chính”1 trong công tác quốc phòng, an ninh, bảo
vệ Tổ quốc của Đảng được kế thừa từ kinh nghiệm bảo vệ Tổ quốc “từ sớm, từ xa,
từ khi nước chưa nguy”, giữ “trong ấm, ngoài êm” của cha ông trong lịch sử và
thực tiễn quá trình củng cố quốc phòng, an ninh, đấu tranh phòng, chống “diễn
biến hòa bình”, bạo loạn lật đổ thời gian qua của đất nước. Đây là sự phát
triển tư duy, tầm nhìn chiến lược của Đảng về quốc phòng, an ninh, bảo vệ Tổ
quốc trong giai đoạn cách mạng mới. Theo đó, nội hàm bảo vệ Tổ quốc không chỉ
là bảo vệ vững chắc chủ quyền lãnh thổ biên giới quốc gia, ngăn chặn, đánh bại
địch tiến công xâm lược từ bên ngoài, mà còn bao hàm cả giữ vững ổn định an
ninh, chính trị bên trong đất nước; không chỉ chiến đấu bảo vệ khi có kẻ thù
xâm lược, mà phải tổ chức phòng thủ, phòng ngừa từ trước, chủ động đấu tranh
làm thất bại âm mưu, hoạt động “diễn biến hòa bình”, bạo loạn lật đổ của các
thế lực thù địch.
Hiện nay, hòa bình, hợp
tác, liên kết cùng phát triển vẫn là xu thế chủ đạo của thời đại, nhưng bản
chất mối quan hệ giữa các nước và bên trong mỗi quốc gia cũng chứa đựng không
ít mâu thuẫn. Các vấn đề: xung đột sắc tộc, tôn giáo, hoạt động can thiệp, lật
đổ, khủng bố, ly khai,... vẫn diễn ra phức tạp ở nhiều nơi. Đối với nước ta,
bên cạnh những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử sau 35 năm đổi mới, đời
sống của một bộ phận đồng bào dân tộc thiểu số, vùng sâu, vùng xa vẫn còn nhiều
khó khăn; thậm chí còn có nhận thức sai lệch về các yếu tố lịch sử, văn hóa,
quyền tự trị,... trong khi đó, năng lực quản lý, điều hành, triển khai thực
hiện chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước về dân
tộc, tôn giáo, phát triển kinh tế - xã hội gắn với tăng cường quốc phòng, an
ninh,... của một bộ phận cán bộ cấp cơ sở còn hạn chế. Tình hình an ninh trên
một số địa bàn chiến lược: Tây Bắc, Tây Nguyên, Tây Nam Bộ,... và các thành phố
lớn còn tiềm ẩn nhiều nhân tố gây mất ổn định. Đặc biệt, các thế lực thù địch
đẩy mạnh chống phá bằng chiến lược “Diễn biến hòa bình”, bạo loạn lật đổ, thúc
đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” với nhiều thủ đoạn ngày càng công khai,
trực diện và quyết liệt hơn, hòng thay đổi chế độ chính trị ở nước ta. Vì vậy,
“chủ động phòng ngừa là chính”, không tạo kẽ hở cho các thế lực thù địch bên
trong cấu kết với lực lượng phản động bên ngoài âm thầm chuẩn bị, xây dựng “nền
móng”, tạo cớ tiến hành bạo loạn, nhằm giữ vững ổn định chính trị để phát triển
đất nước nhanh, bền vững là vấn đề quan trọng, cấp thiết, cần được quán triệt,
triển khai thực hiện bằng những nội dung, giải pháp phù hợp.
Trước hết, tăng
cường sự lãnh đạo của Đảng, quản lý, điều hành của Nhà nước đối với nhiệm
vụ phòng, chống bạo loạn. Đây là yếu tố quan trọng hàng đầu bảo đảm
cho nhiệm vụ phòng, chống bạo loạn đúng định hướng, đúng pháp luật, phát huy
được sức mạnh tổng hợp và đạt hiệu quả thiết thực. Vì vậy, cần
tập trung củng cố, nâng cao năng lực lãnh đạo của hệ thống tổ chức đảng các
cấp; chú trọng nâng cao năng lực ban hành nghị quyết lãnh đạo củng cố quốc
phòng, an ninh, phòng, chống bạo loạn phù hợp với đặc điểm tình hình địa
phương; phát huy tính chủ động, sáng tạo của từng tổ chức trong hệ thống chính
trị, nhất là cơ quan Quân sự, công an, Biên phòng,… trong tham mưu cho cấp ủy,
chính quyền địa phương ban hành, triển khai thực hiện các chủ trương, giải pháp
phòng ngừa bạo loạn. Bên cạnh đó, cần nâng cao năng lực thể chế hóa chủ trương,
nghị quyết của cấp ủy về quốc phòng, an ninh, phòng ngừa bạo loạn thành các
chương trình, kế hoạch, văn bản pháp luật, trọng tâm là cơ chế quản lý, điều
hành trong xây dựng, huy động các nguồn nhân lực, vật lực; cơ chế phối hợp đấu
tranh giữa các lực lượng,… trong phòng ngừa bạo loạn, bảo vệ địa phương; trong
đó, cần phát huy vai trò của Mặt trận Tổ quốc các cấp, các tổ chức chính trị -
xã hội và nhân dân thực hiện tốt nhiệm vụ quan trọng này. Ngoài ra, cần phát
huy vai trò, trách nhiệm của đội ngũ cán bộ, đảng viên, nhất là lực lượng dân
quân tự vệ, an ninh viên,… trong nắm tình hình địa bàn, thực hiện các biện pháp
đấu tranh ngăn chặn, phòng ngừa bạo loạn ngay từ cơ sở.
Cùng với đó, tiếp tục
đổi mới, nâng cao quy trình, phương pháp quản lý, điều hành của chính quyền các
cấp từ khâu lập kế hoạch, định hướng hoạt động, tổ chức chỉ đạo, hướng dẫn cấp
dưới và kiểm tra, thanh tra, kiểm soát các khâu, các bước của quá trình xây
dựng, củng cố quốc phòng, an ninh, phòng ngừa bạo loạn. Theo đó, cần đi sâu bồi
dưỡng cho lãnh đạo, chính quyền địa phương nắm chắc âm mưu, thủ đoạn hoạt động
chống phá, gây bạo loạn của các thế lực thù địch; đặc điểm an ninh, chính trị,
kinh tế, văn hóa, xã hội, quân sự,… địa bàn; mục tiêu, yêu cầu, biện pháp quản
lý an ninh chính trị, ngăn ngừa gây rối, bạo loạn; nguyên tắc sử dụng lực lượng
vũ trang trong các tình huống, làm cơ sở vận dụng vào thực tiễn địa phương.
Nâng cao năng lực quản lý, điều hành phòng, chống bạo loạn theo pháp luật của
cấp ủy, chính quyền các cấp, trọng tâm là năng lực điều hành các lực lượng
trong phối hợp nắm, nhận định, đánh giá tình hình; thống nhất biện pháp giải
quyết; xác định lực lượng chủ trì, phối hợp theo cơ chế, v.v. Thực hiện đúng
chức năng, nhiệm vụ theo quy định của Hiến pháp, pháp luật Nhà nước và các nghị
định của Chính phủ về quốc phòng, an ninh, kết hợp phát triển kinh tế - xã hội
với tăng cường quốc phòng, an ninh. Tăng cường các chủ trương, giải pháp lãnh
đạo, chỉ đạo phòng ngừa, phát hiện sớm và triệt tiêu các nhân tố bất lợi bên
trong có thể gây đột biến; kiên quyết không để hình thành các tổ chức chính trị
phản động, đối lập, giải quyết triệt để, tận gốc các mâu thuẫn xã hội, biểu
tình, gây rối, mưu đồ chính trị. Gắn trách nhiệm của cấp ủy, người đứng đầu các
địa phương, chỉ huy các lực lượng vũ trang với kết quả quản lý, phòng ngừa bạo
loạn, bảo đảm an ninh, an toàn địa bàn. Tập
trung xây dựng “thế trận lòng dân” vững chắc làm nền tảng phát
huy sức mạnh khối đại đoàn kết toàn dân tộc trong phòng, chống bạo loạn.
Đây là giải pháp có tính nền tảng; là vấn đề căn cơ, gốc rễ nhằm nâng cao chất
lượng, hiệu quả công tác phòng, chống bạo loạn ngay trong thời bình. Vì thế,
các cấp, ngành, địa phương phải tiếp tục đổi mới, nâng cao tính thiết thực,
hiệu quả của công tác tuyên truyền, giáo dục, bồi dưỡng kiến thức quốc phòng
và an ninh cho các đối tượng, trước hết là cán bộ chủ chốt các cấp, các ngành
trong hệ thống chính trị, các chức sắc, chức việc tôn giáo và học sinh, sinh
viên; phân biệt rõ đối tượng, đối tác, nắm chắc âm mưu, thủ đoạn hoạt động
chống phá, gây bạo loạn của các thế lực thù địch, tạo sự đồng thuận, nhất trí
cao giữa dân với Đảng và chính quyền, từ đó nâng cao cảnh giác cách mạng, chủ
động đấu tranh bảo vệ Đảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa.
Chủ động, tích cực phòng ngừa, ứng phó
với các mối đe dọa an ninh phi truyền thống
Thứ nhất, chủ động và
tích cực đầu tư phát triển bền vững, không ngừng nâng cao đời sống vật chất và
tinh thần của nhân dân, chăm lo bảo vệ môi trường sinh thái. Nhiều mối đe dọa
an ninh phi truyền thống phát sinh từ tình trạng phản
phát triển hay phát triển thiếu bền vững. Ở đây, các giải pháp phòng
ngừa và ứng phó với các mối đe dọa an ninh phi truyền thống phải được tích hợp
vào từng chiến lược, chương trình, kế hoạch và dự án phát triển. Sâu xa vẫn là
bảo đảm gắn tăng trưởng kinh tế với thực hiện tiến bộ, công bằng xã hội trong
từng bước đi và từng chính sách phát triển; kiểm soát phân tầng xã hội; tích
cực xóa đói, giảm nghèo, chăm lo cho con người thông qua hệ thống an sinh xã
hội đa tầng, linh hoạt hỗ trợ lẫn nhau để bảo đảm cho con người luôn được có
môi trường và điều kiện phát triển lành mạnh.
Thứ hai, phân loại từng
lĩnh vực an ninh phi truyền thống với đặc điểm khác nhau để xác định những cơ
chế, phương thức quản trị an ninh phi truyền thống phù hợp. Đối với các mối đe dọa
an ninh phi truyền thống phát sinh từ
rủi ro của thị trường (như an ninh tài chính), việc chủ động và tích
cực ứng phó phải bắt đầu bằng hoàn thiện thể chế kinh tế thị trường định hướng
xã hội chủ nghĩa, cấu trúc lại chức năng của Nhà nước, nhằm giảm thiểu tối đa
tác động tiêu cực của thị trường khi rơi vào khủng hoảng. Đối với các mối đe
dọa an ninh phi truyền thống phát sinh từ mặt
trái của toàn cầu hóa, tính chủ động, tích cực thể hiện ở thúc đẩy
hợp tác quốc tế để phòng ngừa và ứng phó ngay từ chính quốc gia có thể phát
sinh và lan truyền các mối đe dọa an ninh phi truyền thống (như an ninh mạng,
di cư xuyên biên giới, khủng bố, buôn bán ma túy, buôn bán phụ nữ và trẻ em).
Đối với các mối đe dọa an ninh phi truyền thống phát sinh từ mặt trái sử dụng thành tựu khoa học công nghệ (như
an ninh mạng, một số dịch bệnh), tính chủ động và tích cực thể hiện ở xây dựng
đội ngũ chuyên gia tinh nhuệ, có trình độ công nghệ cao, đủ năng lực phòng ngừa
và ứng phó hiệu quả. Đối với các mối đe dọa an ninh phi truyền thống phát sinh
từ tranh chấp tài nguyên, năng lượng,
nguồn nước,... tính chủ động và tính cực thể hiện ở định hình một chiến
lược năng lượng thay thế, hạn chế tối đa khai thác các nguồn tài nguyên thiên
nhiên, đàm phán với các đối tác trong chia sẻ khai thác và sử dụng có hiệu quả
các nguồn tài nguyên. Đối với các mối đe dọa an ninh phi truyền thống do tai biến môi trường, biến đổi khí hậu,...
do tính thất thường của nó, tính chủ động và tích cực thể hiện ở xây dựng hệ
thống cảnh báo, dự báo, phòng ngừa và bố trí cả lực lượng tại chỗ và lực lượng
chuyên nghiệp để đủ sức ứng phó, cứu hộ, cứu nạn, xử lý các khủng hoảng môi
trường, các thảm họa tự nhiên.
Thứ ba, chủ động, tích
cực hoàn thiện hệ thống thể chế quản trị an ninh phi truyền thống, nâng cao
tính tương thích của pháp luật Việt Nam với pháp luật quốc tế về phòng ngừa và
ứng phó với thách thức an ninh phi truyền thống. Nghiên cứu bổ
sung, hoàn thiện hệ thống thể chế, pháp luật quản trị an ninh phi truyền thống,
nhất là trước những vấn đề mới xuất hiện tạo ra khả năng uy hiếp lớn đối với an
ninh quốc gia, như an ninh mạng, an ninh tài chính, an ninh nguồn nước, an ninh
hàng hải và hàng không, di cư xuyên biên giới và các vấn đề dân tộc và tôn giáo... Đối với các vấn đề an ninh phi truyền thống mà
các nước dễ tìm được điểm tương đồng do có lợi ích chung, cần rà soát
lại những điểm còn bất tương thích giữa pháp luật Việt Nam với pháp luật quốc
tế trên từng lĩnh vực để sửa đổi, bổ sung cho phù hợp, đặc biệt là pháp luật
điều chỉnh về: hoạt động phòng, chống buôn bán ma túy, buôn bán người, rửa
tiền; hoạt động kiểm dịch động/thực vật, ứng phó với dịch bệnh lây lan nhanh;
hoạt động uy hiếp an ninh mạng, an ninh hàng hải, an ninh hàng không, an ninh nghề
cá, an ninh nguồn nước, chống cướp biển... Đây là cơ sở pháp luật tạo thuận lợi
cho các nước cùng phối hợp phòng ngừa và đấu tranh, thực hiện tương trợ tư
pháp, khi đối diện với các thách thức an ninh phi truyền thống. Đối với những vấn đề an ninh phi truyền thống
nhạy cảm, phức tạp, mỗi nước do quyền lợi của mình thường có cách tiếp cận và
diễn giải riêng, khó có thể điều chỉnh pháp luật quốc nội để bảo đảm
tính tương thích (như an ninh nguồn nước, an ninh nghề cá, an ninh mạng, chống
khủng bố...), cần phát huy tính chủ động trên cả mặt hợp tác và đấu tranh trong
cả quan hệ song phương và đa phương trên cơ sở bảo vệ lợi ích quốc gia - dân
tộc và chia sẻ mối quan tâm chung với các nước khác.
N.T.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét