Làm người phải biết tự tạo danh tiếng cho mình, và anh Trần Đăng Khoa quả là người rất nhạy bén trong việc này. Tất cả mọi vốn liếng về thi ca thì Trần Đăng Khoa đã dồn vào một cục và phụt ra hết từ lúc chưa kịp dậy thì lần thứ nhất. Mấy chục năm nay, chẳng thấy anh viết được bài nào cho ra hồn. Đồng ý với nhiều người là anh ta đã từng gắn bó với biển đảo của quê hương, lăn lộn ở nơi đầu sóng ngọn gió...đương nhiên là công lao của anh ta được Đảng, Nhà nước và nhân dân ghi nhận, tri ân.
Một người ngày hôm qua là công hầu, khanh tướng hay trung thần nhưng nếu chẳng vượt qua được những cám dỗ ty tiên và hèn đớn của mình thì họ có thể trượt rất dài, gương Hoàng Văn Hoan, Bùi Tín...là ví dụ điển hình! Nhìn những bài viết, hình ảnh gần gũi, "thắm thiết tình người" của Trần Đăng Khoa với Trương Châu Hữu Danh và gần nhất là mẹ của Hồ Duy Hải, tôi thấy thật khinh thường ông ta, khinh đến muốn phì cả ra ngoài theo những cái bĩu môi dài thườn thượt của mình. Đúng là Trần Đăng Khoa đã quá khôn khi lợi dụng vụ này để người đời để ý khi mà vốn thi ca đã như cây đèn hết dầu. Được cánh dân chủ đón nhận khi sắp nghỉ hưu, thế là lại nhận thêm một khoản lương; lại nữa, bà mẹ Hồ Duy Hải vừa nằm thưỡn thẹo ra giữa ruộng mà chụp hình, không chừng ông Khoa lại chẳng mê mẩn, dậy thì lần 2 mà động lòng trắc ẩn. Khôn lắm Trần Đăng Khoa, tiên sư nhà ông.
MNQ
Xây dựng hình ảnh của mình thì rất khó, nhưng để mất đi hình ảnh tốt đẹp của mình thì dễ vô cùng
Trả lờiXóa