"Sao không chiếm lại Gạc Ma?"
- Rất nhiều người nêu câu hỏi đó, khi nhắc về một phần của máu thịt Việt Nam bị
Trung Quốc chiếm đóng ngày 14/3/1988. Nhưng vì sao chỉ hỏi “sao không chiếm lại
Gạc Ma”?
Sau đây xin giới thiệu Bài
viết của cố nhà báo Nguyễn Đình Quân (nick Thiềm Thừ), một nhà báo dành nhiều
tâm huyết cho Trường Sa để trả lời cho câu hỏi trên:
“Sao không chiếm lại Gạc Ma ?
Nếu người hỏi chỉ thấy mỗi đảo Gạc Ma, không nhìn xa hơn, rộng hơn, sẽ chẳng có
câu trả lời nào lọt tai họ.
Ngoài bãi san hô Gạc Ma, từ
đầu năm 1988 đến tháng 3/1988, Trung Quốc đã chiếm các bãi "Chữ Thập, Châu
Viên, Ga Ven, Su Bi, Huy Ghơ" ở quần đảo Trường Sa? Thay vì hỏi sao không
lấy lại các đảo đó, tại sao chỉ hỏi “sao không chiếm lại Gạc Ma”? Để trả lời
cho những câu hỏi này tôi đã tìm gặp những nhân chứng sống để có câu trả lời
thỏa đáng nhất.
Đại tá Nguyễn Văn Dân, nguyên
Phó Tham mưu trưởng Vùng 4 Hải quân, người chỉ huy cụm 2 Trường Sa (cụm Sinh
Tồn, bao gồm Gạc Ma, Len Đao, Cô Lin) trong chiến dịch CQ-88 trả lời câu hỏi
này của tôi.
"Nói năm 1988 mình thả
lỏng để Trung Quốc chiếm đảo là hoàn toàn sai. Tôi là người trong cuộc, tôi rất
hiểu. Mình chủ yếu là tàu vận tải, phương tiện thô sơ, đi ra đến đúng đảo chủ
yếu là nhờ kinh nghiệm, xác định định vị dựa vào các tàu buôn lớn của nước
ngoài. Cố gắng rất lớn. Vì đảo là đảo chìm, một bãi cạn mênh mang. Ý chí, quyết
tâm của mình lớn, nhưng tiềm lực, khả năng của mình hạn chế. Phải thừa nhận với
nhau chuyện đó. Nhưng không có chuyện thả lỏng Trung Quốc nó muốn làm gì thì
làm. Quần đảo Trường Sa quá rộng, các điểm đảo cách nhau rất xa, mình chủ
trương đóng giữ tất cả các đảo, nhưng phải chú ý đóng giữ các đảo lớn, bãi chìm
lớn trước, bãi nhỏ sau, chứ với lực lượng và khả năng của mình lúc đó không thể
cùng 1 lúc làm tất cả, buộc lòng phải có thứ tự từng việc. Nhiệm vụ của tôi là
xây dựng xong hai nhà cao chân trên Đá Đông thì lên Ga Ven, làm xong nhà ở Ga
Ven, nếu còn lực lượng, còn phương tiện thì mới giải quyết nốt Chữ Thập… Mà
đúng cái mùa gió ghê gớm, thời tiết khắc nghiệt. Khi đi, tôi nói với sở chỉ
huy, Liên Xô có phương tiện, mình phải nhờ để có gì họ cứu hộ cứu nạn với mình.
Lúc sóng gió nguy cơ nhất, liên tục báo về tọa độ tương đối, để có gì là Liên
Xô ra cứu hộ cứu nạn…
Người ta cứ thắc mắc, sao
mình không đánh lại ở Gạc Ma ?. Thực ra mà nói, mình không có phương tiện để
đánh. Như cái 605, có hai bệ pháo 40 ly của Mỹ ở mũi tàu, cũ rồi, đạn từ thời
Mỹ, chưa chắc còn nổ được; còn mấy tàu thuộc dạng tốt thời VNCH thì sau
30/4/1975 đã bị chính những người bỏ trốn đánh chiếm một số, số khác bị họ dùng
để vượt biển qua Mỹ, ngoài ra một số tàu họ còn đem tặng không cho nước khác
khi thua chạy. Thứ hai, tàu Trung Quốc nó đậu cách mấy hải lý, nó dùng pháo lớn
bắn vào mình. Mình bắn lại nó, cũng không bắn tới.
Sao mình không đưa tàu chiến
ra?
Mình khẳng định chủ quyền của
mình, đưa ra chủ yếu là các phương tiện vận tải, anh em công binh ra giữ chủ
quyền. Chứ mình không đưa tàu chiến ra để đối đầu, nổ súng. Chủ quyền là của mình,
mình có trách nhiệm tiếp tục đóng giữ, bảo vệ. Chủ trương của mình là vậy. Có
đưa tàu chiến ra Trường Sa, là để tăng cường hỗ trợ bảo vệ. Khi mình có chủ
trương tiến hành làm nhà cao chân trên tất cả các đảo chìm, mình dùng từ “đóng
giữ”, vì chủ quyền của mình rồi, chứ không phải mình “chiếm đóng”. Chính vì
quan điểm đó, nên chúng tôi dù khó khăn mấy cũng làm, bằng phương tiện thô sơ
của mình.
Còn Trung Quốc, họ muốn có
chủ quyền bằng sức mạnh. Tức là, một cái tàu đưa người định chiếm đóng đảo nào
thì có tàu chiến khác đi cùng, thậm chí là tàu tuần dương, như tàu 064, 062. Họ
đi đâu đều có phương tiện đồng bộ, sẵn sàng nổ súng. Nếu lúc đó mình đưa tàu
chiến ra, tình hình trở nên phức tạp hơn. Có thể xảy chiến tranh, khốc liệt
hơn, mà hy sinh của mình lớn hơn. Vì Trung Quốc nó có phương tiện đầy đủ hơn.
Nó đánh từ xa, phóng tên lửa từ xa, từ tàu tuần dương, tàu khu trục cỡ lớn.
Khi chiến sự xảy ra, lực
lượng Liên Xô không tham gia, vì sẽ làm vấn đề trở nên phức tạp. Họ chỉ giúp
mình xác định tọa độ, cung cấp cho mình các phương tiện, báo cho mình thông tin
về lực lượng của nó. Chứ họ không ra mặt ở đó được. Tôi nghĩ, lúc đó nếu Liên
Xô vào, là cái cớ để lực lượng Mỹ cũng có mặt, thì trở nên còn phức tạp nữa.
Tranh chấp chủ quyền ở Trường Sa, đâu chỉ có Việt Nam và Trung Quốc.
Không chiếm lại các đảo bị
Trung Quốc chiếm, ta làm gì?
Năm 1975, Việt Nam đóng giữ 5
đảo ở quần đảo Trường Sa: Song Tử Tây, Sơn Ca, Nam Yết, Sinh Tồn, Trường Sa.
Năm 1978, Việt Nam đóng giữ
thêm 4 đảo: An Bang (10/3/1978), Sinh Tồn Đông (15/3/1978), Phan Vinh
(30/3/1978), Trường Sa Đông (4/4/19878). Tổng cộng đến năm 1978 ta đóng giữ 9
đảo ở quần đảo Trường Sa, đều là đảo nổi.
Ngày 5/3/1987, Hải quân Việt
Nam đóng giữ đảo Thuyền Chài. Trong chiến dịch CQ88, trước ngày 14/3/1988, Hải
quân Việt Nam đóng giữ thêm 7 đảo: Đá Tây (2/12/1987), Tiên Nữ (25/1/1988), Đá
Lát (5/2/1988), Đá Đông (19/2/1988), Đá Lớn (20/2/1988), Tốc Tan (27/2/1988),
Núi Le (28/2/1988).
Ngày 14/3/1988, ta đóng giữ
thêm đảo Len Đao và đảo Cô Lin. Nhân đây cũng nói thêm về vài bài báo ca ngợi
quân ta “chiếm lại Len Đao” là chưa đúng. Đảo Len Đao có bị Trung Quốc chiếm
bao giờ, mà ta chiếm lại. Ngày 14/3/1988, lực lượng ta trên tàu HQ-605 đã cắm
được cờ trên bãi Len Đao, nhưng do Trung Quốc cản trở nên ta chưa thể dựng nhà
được. Sau đó, trong thế hai bên rình rập nhau, ta đã khôn khéo chớp thời cơ, đổ
người đổ phương tiện lên đóng giữ Len Đao, chỉ trong một đêm.
Ngày 15/3/1988, chỉ một ngày
sau sự kiện 14/3/1988, ta không lấy lại được Gạc Ma, nhưng đóng giữ thành công
đảo Đá Thị, một vị trí rất quan trọng ở cụm đảo Nam Yết.
Ngày 16/3, ta tiếp tục đóng
giữ đảo Đá Nam. Tổng cộng trong CQ88, ta đóng giữ 11 đảo chìm, còn Trung Quốc
đã chiếm đóng bằng vũ lực được 6 đảo (trong đó có Gạc Ma). Như vậy, phù hợp với
thực lực và khả năng cũng như quyết sách của Đảng là không tạo cớ để các nước
khác có ý đồ leo thang quân sự ở Biển Đông, bằng phương pháp hòa bình và ý chí
ta đã có thể đảm bảo được nhiệm vụ của CQ88 hoàn thành ở mức hoàn thành được
nền tảng bảo vệ chủ quyền lãnh hải của Việt Nam.
Tháng 11/1988, Hải quân Việt
Nam bắt đầu đóng giữ, bảo vệ khu vực DK1 ở thềm lục địa phía Nam.
Được, mất của ta sau CQ88 và sự kiện 14/3/1988, các bạn đã có
thể tự trả lời.”
Nội dung bài viết rất hay, cảm ơn tác giả
Trả lờiXóa