Thực tế cho thấy, tôn giáo và các hoạt động liên quan tới tôn giáo luôn gắn liền với luật pháp của mỗi quốc gia. Cũng giống như mọi hoạt động xã hội khác, các sinh hoạt tôn giáo ở bất kỳ quốc gia nào đều không thể vượt ra ngoài khuôn khổ pháp luật của quốc gia đó.
Tại Việt Nam, việc
quản lý nhà nước về tôn giáo cũng đã được quy định trong Hiến pháp và pháp
luật, trong đó xác định rõ quyền hạn hoạt động của các tổ chức, cá nhân tôn
giáo trên các lĩnh vực quản đạo, hành đạo, truyền đạo; đồng thời nêu rõ hoạt động
tín ngưỡng, tôn giáo phải đúng theo quy định của pháp luật, phù hợp với đạo
đức, văn hóa và thuần phong mỹ tục của dân tộc. Việc Quốc hội Việt Nam ban hành
Luật Tín ngưỡng, tôn giáo vào năm 2016 và Chính phủ có Nghị định số
162/2017/NĐ-CP quy định chi tiết một số điều và biện pháp thi hành Luật Tín
ngưỡng, tôn giáo là cơ sở pháp lý quan trọng, phù hợp với yêu cầu thực tiễn của
hoạt động tín ngưỡng, tôn giáo trong thời kỳ đổi mới của đất nước, đồng thời
tạo điều kiện để tiếp tục củng cố, hoàn thiện hệ thống pháp luật, bảo đảm hơn
nữa quyền tự do tôn giáo của nhân dân.
Thế nhưng, phải thẳng
thắn thừa nhận rằng đến nay, việc quản lý, tổ chức thực hiện chính sách tôn
giáo của chính quyền các cấp và tại một số nơi vẫn còn những sơ hở, bất cập. Và
các đối tượng cực đoan, phản động luôn tận dụng kẽ hở này để kích động các giáo
dân gây mất ổn định an ninh chính trị, trật tự, an toàn xã hội tại các địa
phương mỗi khi có các vấn đề “nóng”, được dư luận quan tâm nổi lên. Núp dưới vỏ
bọc "tự do tôn giáo" và những lời rao giảng “vì lợi ích thiết thực
của giáo dân”, một số linh mục cực đoan ra sức lôi kéo, xúi giục, thậm chí gây
sức ép để bà con giáo dân chống phá chính quyền, nhằm gây mất ổn định an ninh
trật tự trên địa bàn. Cùng với đó, họ móc nối với các đối tượng phản động trong
và ngoài địa phương tổ chức các hoạt động gây rối với mục tiêu nhằm phức tạp
hóa tình hình, đẩy Giáo hội công giáo đối lập với chính quyền. Âm mưu này có
thể được nhận rõ qua hàng loạt vụ việc xảy ra trong những năm gần đây như lợi
dụng việc xả thải gây ô nhiễm môi trường của Công ty Formosa (Hà Tĩnh), giải
tỏa chùa Liên Trì (TP Hồ Chí Minh), dựng thánh giá, nhà nguyện trái phép ở giáo
xứ Đồng Chiêm (Hà Nội), Đồng Hới (Quảng Bình), hay việc giải tỏa đền bù đất tại
42 Nhà Chung, Nhà thờ Thái Hà (Hà Nội)...
Lợi ích đâu chẳng
thấy, mà trái lại, những âm mưu kích động này cuối cùng chỉ khiến đời sống,
hoạt động sản xuất, kinh doanh và sinh hoạt thường ngày của bà con giáo dân bị
ảnh hưởng nghiêm trọng. Đáng buồn hơn, nhiều giáo dân từ chỗ sống “tốt đời, đẹp
đạo” bỗng bị dụ dỗ, kích động, mê hoặc bởi những lời rao giảng phi lý, để rồi
vi phạm chính sách tôn giáo của Đảng, pháp luật của Nhà nước và có người còn
vướng vào vòng lao lý; đến khi tỉnh ngộ thì đã muộn.
Các giáo dân trước hết
là các công dân, nên bất kỳ ai theo tín ngưỡng, tôn giáo nào cũng cần đặt trách
nhiệm và nghĩa vụ công dân lên hàng đầu; ở đâu trên thế giới này cũng vậy chứ
không chỉ ở Việt Nam. Cùng với đó, các giáo dân cần hết sức tỉnh táo, nhận rõ
âm mưu thủ đoạn của những “bàn tay đen” muốn biến các giáo xứ thành thiết chế
chính trị riêng, lợi dụng sự nhẹ dạ, cả tin của giáo dân nhằm phục vụ lợi ích
cá nhân một số người nhưng lại phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc, gây mất an
ninh chính trị, trật tự, an toàn xã hội, ảnh hưởng tới lợi ích chung của dân
tộc, đất nước mà trước hết là cuộc sống yên bình của các giáo xứ, người theo
đạo./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét